Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 439

Cập nhật lúc: 2025-10-16 10:41:47
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cụ Cố tỉnh lâu, đương nhiên tĩnh dưỡng, cũng thể để kích động. Vì những sự việc xảy trong thời gian hôn mê, ngoài công ty , những chuyện khác ông cụ đều . Ngay cả việc Cố Hoành và Thanh Vi ly hôn cũng .

Trước đó Hứa Thanh Vi gọi điện cho bác sĩ chính của ông cụ để xác nhận tình hình hiện tại của ông. Thấy sắc mặt của ông cụ lúc tệ nên quyết định định cho ông cụ . Vì dù chuyện cũng chỉ là vấn đề của thời gian mà thôi.

Lúc Cố Hoành ở đây, mỗi ngày cô đều tới chuyện với ông cụ. Giờ Cố Hoành về , bọn họ chẳng giăng mắc gì nên nếu cô thì ông cụ cũng sẽ gặng hỏi miết. Như thì cũng thể giấu .

“Ông nội, thực trong giai đoạn xảy vài chuyện...” Hứa Thanh Vi do dự, cố gắng giữ bình tĩnh, hi vọng khiến ông cụ sốc: “Cháu và Cố Hoành… ly hôn .”

“...”

Ông cụ Cố cô chăm chăm với vẻ sửng sốt giống như hiểu cô đang gì.

“Bọn cháu thuận tình ly hôn, điều gì khó khiến hai bên khó chịu. Do hợp thôi ạ. Thế nên cổ phần cháu sẽ trả ông. Cảm ơn ông luôn đối xử với cháu. Mặc dù chúng thể trở thành một gia đình nhưng trong lòng cháu ông vẫn luôn là ông mà cháu yêu quý, kính trọng nhất.”

Khoảng một lúc , ông cụ chớp mắt giống như tiêu hóa hết lời của Hứa Thanh Vi. Ông về phía Cố Hoành.

Sắc mặt ông cụ đanh , ông nghiến răng, gầm lên: “Hứa Thanh Vi, cháu đừng sợ. Cháu thật cho ông , trong lúc ông hôn mê thì Cố Hoành ức h.i.ế.p cháu, ép cháu ly hôn ? Cháu , ông sẽ giúp cháu báo thù. Đừng thấy giờ ông đây mà nhầm. Ông sẽ đ.á.n.h gãy chân thằng nhóc cho cháu.”

Cái gì mà thuận tình ly hôn, tính cách hợp chứ. Ông cụ tin.

“Không thật mà.”

Thấy ông cụ Cố bảo vệ như thế, Hứa Thanh Vi ấm áp: “Ông nội, Cố Hoành ép cháu, việc ly hôn là chúng cháu cùng đồng thuận, thật đấy ạ.”

Ông cụ Cố Hứa Thanh Vi mà chằm chằm sang Cố Hoành: “Cháu đây, cháu giải thích cho ông , tại ly hôn với Thanh Vi!”

Khó khăn lắm ông mới dung hòa bọn họ, hơn nữa đây thấy tình cảm hai càng ngày càng , sắp đơm hoa kết trái , thế mà ông mới hôn mê một thời gian, hết công ty gặp chuyện đó đến việc bọn họ ly hôn?

Cố Hoành mím môi, cách nào trả lời câu hỏi đó.

Trí nhớ của trở về thời kỳ và Hứa Thanh Vi gì với , bảo trả lời thế nào đây? Hơn nữa trợ lý Lâm kể những chuyện với cũng tại ly hôn.

Ông cụ Cố vẫn chuyện Cố Hoành mất trí nhớ, việc ly hôn khiến ông đả kích nhỏ, thể tiếp tục để ông kích động nữa, Hứa Thanh Vi vội : “Ông nội, hợp đồng cháu để đây nhé, ông nhất định giữ gìn sức khỏe, mau chóng hồi phục, thời gian cháu sẽ đến thăm ông.”

Vừa , cô dậy.

Thấy dáng vẻ cô định , ông cụ Cố cũng buồn tính sổ với Cố Hoành nữa, mặt buồn thiu, giọng yếu ớt vài phần: “Thanh Vi, tự dưng ông thấy trong khó chịu quá, cháu ở đây với ông thêm một lúc nữa .”

Sống cả nửa đời , bước một chân quan tài, ông thể hiểu ý của Hứa Thanh Vi chứ, thời gian qua thăm… khác nào lời từ biệt.

Trả cổ phần còn từ biệt ông , Hứa Thanh Vi và nhà họ Cố và Cố Hoành sẽ thực sự còn bất cứ quan hệ nào nữa.

Nghĩ thế, ánh mắt ông sang Cố Hoành đang trơ trơ im bất động, ban nãy còn giả vờ khó chịu giờ thành khó chịu thật , vợ sắp bỏ còn đỏ giả ngây giả ngô! Lần nào cũng để ông già giữ vợ hộ!

Càng nghĩ càng tức, ông cụ Cố sắp tức đến thở nổi .

Mặc dù là giả, Hứa Thanh Vi vẫn đưa tay , giúp ông vuốt lưng, ông cô lưu luyến, liền nhắc: “Vậy nhớ đến thăm ông đấy nhé!”

“Vâng, nhất định ạ!.” Hứa Thanh Vi đồng ý đó sang gật đầu chào cô Lâm ở bên cạnh, đó , Cố Hoành một cái mới .

Bóng dáng của cô biến mất cánh cửa, ông cụ Cố ném cái gối Cố Hoành: “Còn tiễn !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-439.html.]

Cố Hoành bấy giờ mới nhấc chân đuổi theo.

Thấy thế, cô Lâm mới bước lên , thở dài: “Cũng may chủ vẫn còn lời!”

Ông cụ Cố bĩu môi: “ thấy là muộn , cô thấy Thanh Vi bình tĩnh ? Nếu như nó bỏ thêm chút công sức thì chả còn gì nữa !”

“Ông chủ , con cháu tự phúc của con cháu, ông chủ đừng lo lắng quá!.” thấy ông ho vài tiếng, cô Lâm bèn khuyên.

lo ? Ai bảo trong nhà một đứa cháu ngu ngốc cái gì cũng cần chứ? Nếu như nó đưa Thanh Vi trở về đây, sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó!”

“...”

Cố Hoành đuổi đến cổng bệnh viện, thấy Hứa Thanh Vi đang chờ xe, liền tới.

Chắc là vẫn quen với độ tuổi hiện tại nên phong cách ăn mặc của Cố Hoành phần trẻ hóa, còn quần tây áo vest như mặc áo hoodie, mặc quần nỉ sọc trắng, trông vô cùng trẻ trung.

Hai tay đút túi áo, bên cạnh Hứa Thanh Vi nhưng cô, ánh mắt hướng đường cái, giọng cất lên vẫn lạnh nhạt như thế: “Ông bảo tiễn cô.”

Hứa Thanh Vi cũng : “Xe của đến .”

Chiếc xe mà cô đặt dừng mặt hai , Hứa Thanh Vi bước lên , mở cửa xe, chui trong xe đóng cửa , động tác dứt khoát, từ đầu đến cuối lấy một cái.

Cố Hoành im một chỗ, mắt theo chiếc xe dần dần biến mất trong màn đêm, cảm giác phiền muộn trong lòng nhiều hơn một chút, hơn nữa, cảm giác còn thể lý giải nổi.

Năm phút , Cố Hoành trở phòng bệnh.

Giây phút bước , ông cụ Cố chìa tay về phía cô Lâm : “Đưa tiền, đưa tiền , đúng chứ, cái thằng từ chối !”

Cô Lâm cam tâm Cố Hoành: “Cậu chủ, thất vọng quá.”

Cố Hoành: “...”

Ông cụ Cố thích thú cầm mười tệ tiền thắng cược, đầu đứa cháu nhà , về phía sofa xuống, cầm điện thoại đang xem gì.

Ông cụ Cố một vòng quỷ môn quan, chấp niệm cũng còn sâu nữa, nếu là đây, ông sẽ nghĩ cách tái hợp bọn họ nhưng giờ thì ông còn tâm trạng đó nữa.

Trước đây, ông thể Hứa Thanh Vi tình cảm với Cố Hoành nhưng sự kiên quyết của Hứa Thanh Vi ban nãy khiến trái tim ông cũng lạnh theo.

Thời gian , Hứa Thanh Vi vì nhà họ Cố mà đủ , ông thể tiếp tục miễn cưỡng cô nữa, cũng nhẫn tâm để cô tiếp tục chịu ấm ức nữa.

Nếu như đứa cháu nhà thể tỉnh ngộ, ông cũng đành chịu, để cô đơn tới già !

Nghĩ , ông nhịn , bèn mắng Cố Hoành một trận: “Cái thằng, chịu lời lớn, chịu cái thiệt mắt, sớm muộn cũng hối hận!”

Cố Hoành bỏ điện thoại xuống, đội mũ áo lên, tựa ghế, hai tay khoanh ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rõ ràng là tranh luận vấn đề với ông cụ Cố.

Ông cụ Cố tức đến tăng xông, hắng giọng một tiếng thật lớn đó tựa lưng đầu giường, mặc kệ .

Cô Lâm Cố Hoành, ông cụ Cố, thở dài một .

Loading...