Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-10-11 02:39:53
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy giọng quen thuôc, Tả An cô với ánh mắt sững sờ.
Biểu cảm gì đó sai sai…
Hứa Thanh Vi thấy bèn dồn đồ qua một tay, tay còn đưa lên khua khua mắt Tả An: “Sếp, đúng là mộng du như em đấy chứ? Còn tỉnh hả?”
Tả An thấy tay cô thương thì đôi mắt nhanh chóng lấy vẻ tỉnh táo. Anh chụp mạnh lấy tay cô, chăm chăm vết thương và trầm giọng: “Thanh Vi, tay em thương thế?”
“Hóa là tỉnh .” Hứa Thanh Vi dọa sợ hết hồn. Cô mím môi và chau mày: “Sếp, buông tay em . Đau quá.”
Tả An lập tức buông tay, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy: “Anh xin , mạnh tay quá.”
Hứa Thanh Vi lắc đầu: “Không gì, cũng chẳng qua là căng thẳng quá thôi. thế. Sáng sớm đây như mất hồn .”
Người đàn ông cúi đầu, chăm chăm bàn tay thương của cô. Anh bằng giọng khàn khàn: “Anh gặp ác mộng, mơ thấy… em thương. Nhất thời đó là mơ thật, đến lúc tỉnh táo thì ở đây . Sau đó, thấy giọng của em”
Anh khựng , bằng giọng chua chát: “Không ngờ, em thương thật…”
Ác mộng ?
Cũng . Anh thường gặp ác mộng. Lần lúc thương và sốt cũng cứ gọi mãi thôi.
Vì vì lo lắng cô thương nên mới mất kiểm soát và chạy đến đây …
Hứa Thanh Vi Tả An. Người đàn ông nho nhã lúc trông thật bơ phờ, mái tóc rối tung, vẫn mặc nguyên đồ ngủ. Cúc áo cũng đóng nhầm. Có lẽ do quá lo lắng mà lúc cau chặt mà, mồ hôi lấm tấm.
Ngoài lúc ở núi thì hiếm khi thấy trong bộ dạng lôi thôi, chật vật như thế .
Vì cô mà Tả An mặc kệ hình tượng của bản .
Hứa Thanh Vi bỗng cảm thấy ấm áp. Vì để Tả An lo lắng nên cô bằng giọng vô cùng điềm tĩnh: “Bị trầy da chút xíu thôi. Không . Em bôi chút t.h.u.ố.c là khỏi. Anh đừng lo.”
“Ác mộng cũng chỉ là một giấc mơ. Ngủ dậy là hết. Anh thoải mái chút nhé.”
Tả An chăm chăm cô gái mặt. Giọng của cô tai như ma lực khiến cho bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Lần , cũng chính cô giúp thoát khỏi cơn ác mộng. Lần cũng .
Rõ ràng chỉ là một cô gái bé nhỏ sức mạnh lớn đến như chứ. Ở bên cạnh cô, cảm thấy thật bình an và tự tại.
“Ừm, lời em.” Tả An mỉm : “Em gì thì là như thế đó.”
Hứa Thanh Vi gật đầu: “Vậy giờ về ngủ thêm chút .”
Câu là em mà câu lắc đầu: “Giờ về .”
“…”
“…”
Hứa Thanh Vi im lặng: “Lẽ nào tiếp ở đây ? Hay là… sợ ngủ một .”
Tả An chăm chăm cô, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng loạn. Anh mím môi: “Nếu như là thì em ở cùng như ?”
“…”
Lần rõ ràng là một tình huống hết sức bình thường. Anh ngủ, cô bên cạnh canh. Thế nhưng cứ như là giữa họ gì mập mờ lắm.
Hứa Thanh Vi khựng , ho khù khụ mấy .
Tả An nhận sự ngường ngùng của cô. Anh khẽ giải thích: “Anh đùa thôi. Giờ là vì giúp em xử lý vết thương. Em chắc là cần bệnh viện chứ?”
“Không cần .” Hứa Thanh Vi từ chối.
“Không cần bệnh viện, cũng cần giúp , em thể tự …”
Tả An cứ như thấy lời cô . Anh đưa tay , cầm giúp cô hai túi đồ, đó sải bước lên bậc thang.
Hứa Thanh Vi định tiếp mà bỗng á khẩu.
Cô chăm chăm theo bóng lưng của Tả An tầm mười giây, đó theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-400.html.]
Hứa Thanh Vi mở cửa nhà. Tả An thẳng trong. Anh đặt hai túi đồ trong bếp, đó phòng khách hỏi cô: “Hộp t.h.u.ố.c để ở ?”
“Bên tivi.” Hứa Thanh Vi giầy, đáp . một giây cô lập tức phản ứng , định là để em tự lấy thì Tả An tới bên tivi, cúi và lấy hộp thuốc.
Biết là thể ngăn nên cô chỉ tiếp: “Em rửa tay.”
Sau khi bước thì cô thấy Tả An ghế sô pha, mở hộp t.h.u.ố.c , lấy đồ dùng cần thiết và đặt lên bàn.
Hứa Thanh Vi bước tới xuống. Cô những chiếc bình bàn, cô bỗng giọng khéo léo: “Sếp, xử lý vết thương bao giờ đúng ? Vết thương nhỏ thế rửa bằng chút t.h.u.ố.c sát trùng dán băng lên là .”
Lời của cô khiến Tả An hoang mang.
Hứa Thanh Vi lắc đầu. Quả nhiên là ấm. Trong t.h.u.ố.c mà lấy hề lọ t.h.u.ố.c sát trùng đó.
Vì hộp t.h.u.ố.c ở bên cạnh Tả An nên cô đưa tay : “Anh đưa lọ t.h.u.ố.c đỏ cho em”
Tả An lời, lấy lọ t.h.u.ố.c đỏ nhưng hề đưa cho cô mà lấy tăm bông, chấm t.h.u.ố.c đó chìa tay : “Đưa tay cho .”
Hứa Thanh Vi chẳng buồn phản kháng nữa. Cứ tiếp tục như thì mất thời gian quá.
Cô đưa tay thương mặt. Tả An về thương, nửa bàn tay trầy xước trông xót vô cùng. Rõ ràng vết thương hề nhẹ như cô .
Tả An cảm thấy đau lòng: “Sẽ đau một chút đấy”
Anh khẽ khàng chấm bông lên vết thương.
Cơn đau ập tới. Hứa Thanh Vi chau mày nhưng chỉ dám hự lên một tiếng. Cô bặm môi, dám phát bất kỳ âm thanh gì nữa.
“Đau lắm ?”
Hứa Thanh Vi lắc đầu, rõ ràng đau lắm nhưng vẫn đáp : “Không đau.”
Tả An khẽ khựng , đó càng nhẹ hơn.
Để chuyển hướng chú ý của cô, Tả An hỏi: “Sao em thương ?”
Thanh Vi thật thà trả lời: “Sáng nay lúc ngoài, em theo dõi thế là đ.á.n.h với . Hắn đẩy em thương bỏ chạy.”
Tả An tái mặt: “Bị theo dõi ?”
“Dạ, lẽ là cố tình theo dõi em. em gì để theo dõi chứ. Gần đây em đắc tội với ai …”
Cùng với lời của cô, sắc mặt của Tả An càng lúc càng tối sầm. Cuối cùng trở nên âm trầm hơn bao giờ hết.
Hứa Thanh Vi cảm nhận bèn hỏi: “Sao thế?”
Cô mím môi, nghĩ tới điều gì đó bèn dò hỏi: “Anh là ai ?”
Tả An nhanh chóng lấy bình tĩnh, giả vờ như những gì Thanh Vi nhận thấy chỉ là tưởng tượng. Anh cẩn thận bôi t.h.u.ố.c cho cô, lúc lên thì bằng một nụ dịu dàng: “Cuối tuần em ở nhà nghỉ ngơi. Anh đây. Nếu chuyện gì thì gọi cho ngay nhé.”
Những lời cô , coi như thấy.
Hứa Thanh Vi do dự một hồi, cũng định truy hỏi. Vì rõ ràng là Tả An theo dõi cô là ai, hơn nữa, còn .
phản ứng của thì vẻ như tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Người mà Tả An nhắc tới, tới giờ cô lẽ chỉ bố .
“Dạ, về . Đi đường cẩn thận nhé.”
Lần chần chừ như những mà ngay.
Sau khi xuống lầu, trong xe, gọi điện cho Kiều Sở. Anh đeo tai và khởi động máy.
Giọng vang lên: “Người do ai cử? Người của ? Hay là bố ?”
Kiều Sở im lặng nhưng hề giấu diếm mà thẳng: “Là do .”
Tả An nhếch miệng đầy lạnh lùng: “Vì , lệnh là bố ?”
Giọng của khẳng định chắc nịch.
Kiều Sở im lặng.
“Kiều Sở, theo lâu như mà còn ai mới là chủ của ?” Giọng của Tả An trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Nếu trung thành với bố thì thể nào để ở cạnh nữa.”