Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-10-10 02:34:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chuyện gì.”

Tả An giơ tay lên khẽ đặt lên đầu Hứa Thanh Vi, xoa đầu cô giống như một đứa bé: “Đừng buồn nữa.”

Bàn tay thật ấm áp. Hứa Thanh Vi khựng , chớp mắt một lúc mới bừng tỉnh.

Một cơn gió thổi qua, Hứa Thanh Vi giật và lơ ngơ gật đầu. Tả An thu tay về, : “Đi thôi, đưa cô về.”

“Được.”

Hứa Thanh Vi hít một thật sâu, cất bước xuống núi.

Thứ hai, tại phòng việc của phó tổng giám đốc.

Kiều Sở bàn việc, báo cáo tình hình với Tả An thì phát hiện mất tập trung. Anh về hướng Tả An đang thì thấy Tả An đang Hứa Thanh Vi.

Hứa Thanh Vi mà thấy bất an. Cô chau mày, khuôn mặt để lộ vẻ khổ sở.

Tả An đột nhiên lên tiếng: “Anh …”

Kiều Sở nữa, chỉ lên tiếng: “Anh Tả, chỗ nào hiểu về hạng mục ?”

“Cô thế?”

Cùng với mấy từ đập tai thì Kiều Sở cũng giật . Anh đơ , đó là chăm chăm vị sếp đang bỏ lơ công việc với tâm trạng vô cùng ngổn ngang.

“Khụ khụ.” Kiều Sở khẽ ho vài tiếng như kéo sự chú ý của Tả An.

Tả An qua : “Hạng mục lát nữa thảo luận tiếp.”

Nói xong, dậy rời khỏi phòng việc.

Kiều Sở thấy tới chỗ Thanh Vi bèn cúi đầu suy nghĩ. Nếu sếp tiếp tục như thế thì thật sự thể giữ nổi phong độ như …”

Hứa Thanh Vi hôm nay tới ngày. Trước đây mỗi đến ngày cô đều đau nhiều, là một cô gái trong nhóm những cô gái may mắn. khi thương thì giờ nào cô cũng thấy đau. Việc tập luyện cùng Simon đương nhiên giúp cô thể kiểm soát . Chỉ điều cô ngờ đau đến như .”

Có lẽ do lên núi cứu cấp nhiễm lạnh nên mới thế .

Bỗng tiếng gõ bàn.

Hứa Thanh Vi chật vật dậy, ngẩng đầu. Nhìn thấy Tả Anh, cô cố gắng lên tiếng bằng giọng yếu ớt: “Cấp , việc gì cần ? Anh cứ , sẽ .”

“Không .”

Vừa thấy cô sắc mặt , giờ tới gần thì Tả An thậm chí còn thấy mặt cô tái nhợt, mồ hôi lấm tấm. Anh chăm chăm: “Cô thế? Không khỏe ở ?”

Ấy…

thì cũng là chuyện của phụ nữa, cô cũng ngại : “Bụng khó chịu nhưng sẽ để ảnh hưởng tới công việc . nghỉ ngơi một lúc là .”

“Sắc mặt cô trông khó coi lắm, như thế . đưa cô tới bệnh viện”

Tả Anh định về bàn việc lấy chìa khóa. Thế nhưng tay áo bỗng kéo .

“Không cần , là….” Hứa Thanh Vi túm tay áo thật chặt như sợ sẽ ép cô bệnh viện thì sẽ trở thành trò mất.

Cô nuốt nước bọt: “Không cần bệnh viện, là vấn đề của phụ nữ thôi. nghỉ một lúc là .”

Vấn đề của phụ nữ.

Tả An suy nghĩ một lúc. Một lúc mới hiểu vấn đề của phụ nữ là gì. Anh ngại ngùng, mặt đỏ linh căng.

Thấy mặt dù Hứa Thanh Vi đang khó chịu nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Cũng khá ngây thơ nhỉ? Có lẽ cấp từng yêu bao giờ.

Thế nhưng cô giờ cũng chẳng tâm trạng mà nghĩ tới điều đó. Đau bụng kinh là bệnh nhưng khi đau thì như c.h.ế.t sống . Cô khẽ bàn, đợi cơn đau qua.

Tả An với Hứa Thanh Vi: “Thanh Vi, cô theo

Đau tới mức mà còn để cho cô nghỉ một chút ? Thế nhưng ai bảo là cấp còn cô là nhân viên chứ.

Hứa Thanh Vi đành nghiến răng, cố gắng dậy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-391.html.]

Tả An khỏi phòng việc. Hứa Thanh Vi cũng theo. Sau đó Tả An bảo Kiều Sở ngoài. Kiều Sở cô một lúc rời .

Hứa Thanh Vi Tả An: “Anh cần ?”

Tả An tới bên ghế sô pha, với cô: “Tới đây.”

Dù Hứa Thanh Vi đang tỏ vẻ nghi ngờ thì vẫn nhẫn nhịn bước tới mặt . Khi cô đang định gì đó thì thấy hất cằm.

“Công việc của cô ngày hôm nay là đây nghỉ ngơi.”

“…”

Hứa Thanh Vi ngây mất vài phút, chớp mắt vài cái mới hỏi bằng vẻ dám tin: “Anh bảo đây nghỉ ngơi ?”

Kêu cô đây là để phân công công việc mà là để cô nghỉ ngơi?

“À mà là nghỉ ngơi, công việc đấy.” Tả An nhấn mạnh.

Thấy cô bất động, đưa tay lên ấn vai cô, bắt cô xuống ghế: “Công việc của cô bắt đầu , mong cô thành.”

Hứa Thanh Vi thật sự gì.

, há hốc miệng: “Cấp , thế là công tư phân minh .”

Tả Anh liếc cô: “Vậy cô nhận ?”

Nhiệm vụ lợi cho cô mà. Không nhận…mới lạ!

Hơn nữa cô thật sự khó chịu. Nằm ngoài bàn chắc chắn thể nào thoải mái như ở ghế sô pha . Thế là Hứa Thanh Vi khách sáo nữa, cô bèn gật đầu: “Vậy thì… để mượn ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc nhé.”

Tả An mỉm : “Cần gì cứ .”

Nói xong, về bàn việc.

Hứa Thanh Vi , cảm thấy ấm áp. Không thể phủ nhận, cấp là một ân cần.

Cô nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt trông đầy ý vị. cô nhanh chóng lấy vẻ bình thường. Cơn đau cứ ập tới từng cơn. Cô nghĩ linh tinh nữa, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng lật tài liệu của Tả An.

Một lúc , Tả An thấy thở của Hứa Thanh Vi trở nên nặng nề. Anh qua thì thấy khuôn mặt cô trắng bệch. Môi cũng trở nên nhợt nhạt.

Anh phụ nữ tới ngày đó thì thế nào. Lẽ nào cứ để mặc cho đến khi cơn đau kết thúc ?

Bất giác, Hứa Thanh Vi co dúm , sô pha và đặt hai tay lên bụng. Cơ thể cô khẽ run lên.

Nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng là đang đau lắm. Cô khẽ mím môi, thi thoảng còn r ên rỉ. Cũng là do quen dám kêu lớn là sợ ảnh hưởng tới Tả An nữa.

Tả An chau chặt mày, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa.

Anh đặt tài liệu xuống, dậy cửa. Anh bước khẽ khàng, cố gắng đ.á.n.h thức Hứa Thanh Vi.

Mười lăm phút , mang một cốc nước ấm và một cái túi nhỏ. Tả An bước tới bên ghế, xuống, khẽ vỗ vai Thanh Vi: “Thanh Vi, dậy nào.”

Hứa Thanh Vi đau lắm, cố gắng mở mắt nhưng thể tập trung .

hỏi , uống t.h.u.ố.c giảm đau sẽ đỡ hơn chút. Cô uống một viên .”

Tả An đưa t.h.u.ố.c tới miệng cô. Thanh Vi ngậm miệng, ngoan ngoãn uống thêm ngụm nước.

Giúp cô uống t.h.u.ố.c xong, Tả An lấy một cái gối kê đầu Hứa Thanh Vi.

Văn phòng của chuẩn chăn gì, chỉ duy nhất chiếc áo vest. Thế là cẩn thận đắp lên bụng của Hứa Thanh Vi. Sau đó Tả An lấy điều khiển, bật chế độ sưởi ấm trong phòng.

Căn phòng dần trở nên ấm áp hơn. Tả An thấy sắc mặt Hứa Thanh Vi đỡ hơn thì thở phào, về bàn việc tiếp.

Thang máy lên tới đỉnh tòa nhà.

Cố Hoành và trợ lý Lâm bước , về phía phòng việc. Lúc qua văn phòng của Tả An, thấy nhân viên hề việc mà túm với như đang xem gì đó. Họ xem còn bàn tán vô cùng hào hứng.

Cố Hoành và trợ lý Lâm bước tới mà họ cũng chẳng để ý. Vẫn đang tập trung thảo luận.

Nhân viên 1: “Trước đây cảm thấy giữa họ gì đó . Quả nhiên, giác quan thứ sáu luôn chuẩn mà.”

Nhân viên 2: “Nói thì lẽ nào bọn họ yêu ? Trời ơi, cô may mắn ghê, gặp một đàn ông siêu cấp. Tại chứ?”

Loading...