Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 385
Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:21:13
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xem cô chỉ phước lớn mạng lớn mà còn may mắn nữa. Lăn thế nào mà lăn trúng ngay chỗ của cấp .
Chẳng trách thấy xuống núi. Hóa là do bất cẩn trượt ngã và cũng mặc kẹt ở đây. Có điều vẫn còn may chán, chỉ là đầu đập va đập nên ngất mà thôi.
Hứa Thanh Vi đưa đèn pin tới vị trí đầu . Ở đó một vết thương nhỏ. Vết thương lẫn cả bùn đất bắt đầu sưng tấy lên, trông khá đáng sợ, cộng với khuôn mặt tái nhợt của .
Cô vô thức đưa tay lên mũi Tả An. Mặc dù thở yếu nhưng vẫn còn sống. Hứa Thanh Vi thở phào như trút gánh nặng.
Cô đưa tay lên sờ trán Tả An. Trời mưa lạnh như mà đầu nóng như lửa.
Vết thương nhiễm trùng cộng thêm việc sốt. Phải lập tức đưa xuống núi thôi.
May mà cô mang theo một ít t.h.u.ố.c men và đồ sơ cứu. Cô ngậm đèn pin, đó kéo khóa balo, lấy một vài món đồ. Đầu tiên là rửa vết thương bằng nước suối, đó đổ chút t.h.u.ố.c lên miếng gạc và đắp lên vết thương.
Có lẽ do t.h.u.ố.c sát trùng tác động mà Tả An vô thức run b.ắ.n lên. Đôi mắt khẽ mở .
Hứa Thanh Vi nào còn tâm trạng quan tâm xem đau . Giữ mạng là may , đau thì chịu đựng xíu.
Cô lấy thêm băng y tế, xé một đoạn, buộc quanh đầu cố định vết thương. Sau đó cô vỗ nhẹ mặt , kêu lên: “Sếp, tỉnh , để cho uống t.h.u.ố.c chống viêm.”
Cô lấy hai viên thuốc, nhét miệng Tả An cố gắng dựng dậy, tay cầm chai nước đưa lên miệng Tả An.
Cũng may mất hòa ý thức. Hứa Thanh Vi thấy từ từ nuốt xuống.
Cô lấy điện thoại . Đã hơn năm giờ. Mưa vẫn dấu hiệu ngừng. Hơn nữa theo những gì Kiều Sở thì cho tới trời sáng, mưa sẽ càng lúc càng lớn hơn.
Không thể trậm chễ hơn nữa.
Cô dựa tảng đá nghỉ ngơi năm phút. Sau khi chút sức lực trở , cô bắt đầu cởi áo mưa , mặc cho Tả An. Áo mưa là kiểu áo nam, đủ rộng để thể bọc lấy cơ thể của .
Cô Tả An . Có lẽ cô chỉ thể cõng một đoạn mà thôi.
Nếu may mắn thì tới nửa đường sẽ gặp đội cứu hộ hoặc là Kiều Sở. Nếu may thì đành cõng một đoạn nghỉ một đoạn.
Hứa Thanh Vi hít một thật sâu, dựng Tả An dậy, để đầu dựa thẳng tảng đá. Sau đó cô quỳ xuống mặt Tả An, đặt hai tay lên vai . Cô từ từ dậy, cõng xuống núi.
Dù thì đây cũng là một đàn ông. Dù gầy nhưng thực tế hề nhẹ. Hứa Thanh Vi đành nghiến răng, cố gắng bước từng bước.
Gió to mưa lớn, trời lạnh căm căm. Toàn cô ướt sũng, thế nhưng mồ hôi thì chảy ròng ròng.
Hứa Thanh Vi thầm nghĩ, cô bao giờ nỗ lực vì Cố Hoành như . Sếp đúng là hời mà.
Hứa Thanh Vi bước . Bên tai cô bỗng vang lên tiếng gọi yếu ớt.
Ban đầu cô rõ. Dù thì mưa cũng lớn quá. Cô còn tưởng ảo giác. âm thanh gần quá, cứ thế thẳng tai cô.
Lúc cô mới ý thức rằng là cấp đang với .
Đâu ngoẹo vai cô. Miệng mấp máy. Âm thanh nhỏ, nhỏ tới mức Hứa Thanh Vi lắng một lúc một nhận đang gọi .
Khoảnh khắc Hứa Thanh Vi bỗng cảm giác như sét đ.á.n.h ngang tay.
Cô mệt c.h.ế.t . Tìm trong tình huống ngàn cân treo sợ tóc thế mà cuối cùng… tưởng cô là ?
Cô là một thiếu nữ đấy… …khụ khụ, là một con gái ly hôn chớ. Dựa cái gì mà dám gọi cô là ? Trông cô giống thánh mẫu như ?
Có điều, trong tình huống mà nhớ thì thể thấy là vô cùng quan trọng đối với Tả An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-385.html.]
Cô hiểu rõ về thế của Tả An nhưng nếu là một đứa trẻ sống trong một gia đình hạnh phúc thì sẽ gọi với cảm giác bất lực như thế .
Có lẽ đây chính là lý do khiến Kiều Sở lo lắng cho .
Hứa Thanh Vi cắt ngang giấc mơ của , bèn qua đáp : “Ờ, con trai. Mẹ đây, con cố gắng lên nhé.”
Nói xong Hứa Tịnh Như cảm thấy cô hời.
Cũng là do cô trả lời như khiến Tả An thấy bình tĩnh hơn mà tiếng gọi của bỗng nhỏ dần đó cuối cùng chìm im lặng.
Hứa Thanh Vi còn phân tâm nữa, tiếp tục tìm xuống núi.
Những đoạn đường dốc mặc dù dài nhưng gần như dựng . Cô còn cõng thêm một đàn ông nên mệt tới mức thở .
Tả An cũng từ khi nào mà dần hồi phục ý thức. Mí mắt nặng trĩu, mở mà chỉ mở he hé.
Anh khuôn mặt ngay cạnh giống như đang thấy . Hơn nữa, lúc gọi thì còn đáp đầy dịu dàng.
thể trả lời nữa chứ? Vậy phụ nữ mặt là ai?
Tả An mở mắt thật to để nhưng nước mưa xối mặt khiến phía như tối đen.
Cuối cùng thì Hứa Thanh Vi cũng thoát khỏi bờ vực. Cô mệt tới mức hoa mắt chóng mặt, phụp xuống. Cô chộp lấy Tả An, để dựa lưng cô. Sau đó cô lấy điện thoại , đưa lên cao. Màn xuất hiện một vạch sóng.
Cô vội vàng gọi điện cho Kiều Sở.
Kiều Sở nhanh chóng bắt máy. Cô miêu tả vị trí của bọn họ, bảo nhanh chóng tới cứu.
khi cô xong thì mất sóng. Có lẽ hết . Và cô thì cũng cố gắng hết sức.
Áo mưa cô mặc cho Tả An nên cô ướt như chuột lột đó cõng , leo núi nên lúc cô kiệt sức, còn dậy nữa. Hơn nữa Hứa Thanh Vi thật sự chóng mặt, mí mắt cứ thế sụp xuống…
Thời gian chậm chạp trôi qua. Hứa Thanh Vi giật thức dậy. Hình như cô thấy tiếng bước chân.
Có tới . Hứa Thanh Vi thở phào. Cô mở nổi mắt nữa, cứ thế ngất lịm.
Lúc cô tỉnh nữa thì đầu nặng như búa bổ. Phải mất một lúc cô mới thể mở mắt và tỉnh táo trở .
Cô chậm rãi đưa mắt một lượt và nhận đây là phòng trong khách sạn của .
Xem tiếng bước chân khi đó cô thấy là thật chứ ảo giác. Cô và cấp cứu . Có lẽ là Kiều Sở tới kịp thời hoặc là nhân viên đội cứu hộ.
Mà kệ , dù thì cô cũng thấy ơn lắm.
Cửa phòng vang lên tiếng cạch. Hứa Thanh Vi qua thì thấy Thuần Thuần bước . Cô khẽ mỉm , bằng giọng yếu ớt: “Thuần Thuần.”
“Tỉnh hở?”
Tiêu Thuần bước tới, bên cạnh giường. Cô sờ trán Thanh Vi. Sau khi xác nhận cô hết sốt thì Tiêu Thuần mới trách móc: “Hứa Thanh Vi, dù về phe Tả An thì cũng cần liều mạng như chứ? Cậu thể để ý chút tới mạng của ? Cứ thi thoảng thương, bệnh. Cậu khiến khác lo c.h.ế.t .”
Hứa Thanh Vi chỉ nũng: “Thuần Thuần, khát quá, rót cho cốc nước .”
“Cho c.h.ế.t khát luôn .”
Dù nhưng cô gái vẫn lên, tới bên tủ, vặn chai nước khoáng và rót cốc. Cô đưa nước tới mặt Thanh Vi và tức giận đặt tay cô.
“Mình với nhất mà.” Hứa Thanh Vi dậy, dựa thành giường, uống nước hỏi; “Cấp thế nào ? Anh vẫn chứ?”