Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:20:59
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Thanh Vi cảm thấy vấn đề gì, bây giờ cô cũng qua cái tuổi thích náo nhiệt, ngược , yên tĩnh nghỉ ngơi hưởng thụ kỳ nghỉ, để cả thả lỏng, cô cầu còn .
Tả An là thích leo núi, chỉ nghỉ ngơi trong phòng một lúc, đó quần áo leo núi. Anh quen với đường , ngày mai mới tổ chức cho cùng leo núi cắm trại.
Thời gian , Hứa Thanh Vi bận rộn thời gian để nghỉ ngơi đàng hoàng. Cho nên ăn xong bữa tối, cô về phòng khách sạn, lên ghế sofa, nghỉ ngơi xem chương trình hài, định xem mệt sẽ lên giường ngủ.
Đợi đến khi cô buồn ngủ, mí mắt ngừng sụp xuống, bầu trời bên ngoài chợt lóe lên tia chớp chói mắt cực kỳ đáng sợ.
Tia chớp lóe lên gần như chiếu sáng một nửa bầu trời, ngay đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, Hứa Thanh Vi tỉnh ngủ ngay lập tức.
Cô dụi mắt, dậy khỏi ghế sofa, đến bên cửa sổ, mở rèm cửa bên ngoài, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích.
Ra ngoài chơi phiền nhất là trời mưa, cơn mưa cũng thật trùng hợp.
trời mưa thích hợp để ngủ nhất, Hứa Thanh Vi đóng cửa sổ , tránh mưa tạt . Cô xoay đến bên giường, xuống, ôm gối, nhắm mắt .
Bên ngoài ngừng vang tiếng ầm ầm, tiếng mưa rơi càng lúc càng to, Hứa Thanh Vi ngủ . Trong lúc mơ màng, chợt điện thoại kêu ting một tiếng.
Cô quan tâm, xoay ngủ tiếp.
Cũng ngủ bao lâu, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa vội vã.
Hứa Thanh Vi đang ngủ say, bỗng nhiên ồn tỉnh giấc, cô bất mãn nhíu mày, lề mề một lúc lâu mới miễn cưỡng bò dậy, chậm chạp mở cửa.
Ngoài cửa là Kiều Sở đang vẻ lo lắng.
Cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Vi tan một chút, hỏi: “Sao ? Đêm hôm thế .”
Kiều Sở quá sốt ruột, thẳng vấn đề: “Cô Hứa, tối nay cô thấy Zoe ?”
“Cấp đại nhân?” Hứa Thanh Vi lắc đầu: “Không thấy, leo núi ? luôn ở trong phòng, thấy ai cả.”
“, đúng là leo núi nhưng mấy tiếng đồng trời bắt đầu mưa, cứ nghĩ chắc Zoe về . Vậy mà giờ vẫn thấy , gõ cửa phòng ai trả lời, lẽ ở bên trong, hơn nữa điện thoại cũng gọi .”
“Hay là mắc mưa nên vẫn còn ở núi tránh mưa? Đợi mưa ngớt mới xuống núi?” Hứa Thanh Vi đoán: “Anh cũng cần lo lắng quá, cấp đại nhân leo núi đầy kinh nghiệm, sẽ xảy chuyện gì . Đợi mưa ngớt , sẽ xuống núi thôi mà.”
Kiều Sở bộ dạng thản nhiên của Hứa Thanh Vi, rõ ràng là tính nghiêm trọng của sự việc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Cô Hứa, nếu chỉ là mưa bình thường thì đương nhiên cần lo lắng, nhưng… cô xem tin tức ? Vừa mới đăng cảnh báo mưa to còn gió lớn, nếu Zoe vẫn ở núi, e rằng sẽ xảy nguy hiểm, hoặc là xảy chuyện .”
Cảnh báo mưa to gió lớn?
Hứa Thanh Vi vốn cho rằng chỉ là mưa to bình thường thôi, đột ngột như ?
“Không thể để Zoe ở một núi, thể….” Kiều Sở nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt dần trở nên bất an. Anh cố gắng kìm chế, cố hết sức bình tĩnh : “Cô Hứa, bây giờ lên núi tìm , cô cứ ở đây đợi, chúng giữ liên lạc với , nếu Zoe về thì kịp thời báo cho một tiếng.”
“Đợi !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-384.html.]
Cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Vi biến mất, ý thức tỉnh táo , cô kéo Kiều Sở , : “Anh bình tĩnh , lúc tùy tiện lên núi cũng thể gặp nguy hiểm. Hơn nữa, sóng ở núi vốn định, cộng thêm mưa to gió lớn, chẳng khác nào sóng, giữ liên lạc với ? Hay là chúng liên lạc với đội cứu hộ , để chuyên nghiệp tìm.”
“Không đợi nữa! ngay! Giữ liên lạc!” Kiều Sở rút tay về, rời .
Hứa Thanh Vi cản , khẽ thở dài. Cô về phòng, cầm điện thoại lên xem, một tin nhắn .
Cô mở tin nhắn, từng dòng chữ đặt điện thoại xuống, dựa thành giường. Tầm năm phút , cô dậy quần áo và khỏi nhà.
Cô liên hệ với trung tâm cứu hộ của khu nghỉ dưỡng, để bọn họ nhanh chóng cử lên núi tìm kiếm. Sau đó cô chuẩn đồ cấp cứu, bỏ túi, mặc thêm áo mưa, ủng và cũng tự lên núi.
Gió mạnh, mưa dữ dội. Nước mưa cứ táp thẳng mặt Khiến Hứa Thanh Vi cúi thấp đầu và leo lên một cách khó khăn.
Dù gian nan nhưng thể lực cô khá nên vẫn kiên trì . Thi thoảng gặp gió to thổi mạnh thì cô cũng chỉ bật lùi vài bước về phía .
Do ngọn núi giữ nguyên vẻ tự nhiên nên phần đưa khai thác nhiều. Chỉ một đoạn nhỏ xây bậc thang còn bộ đều là đường đất, mưa xuống ngập úng, trơn lầy khó .
Hứa Thanh Vi tầm hơn bốn mươi phút, thở hổn hển vì mệt. Cô dựa một tảng đá, lấy trừ trong ba lô một chai nước, vặn nắp và ngửa cổ lên uống
Nửa đêm, mưa hề dấu hiệu giảm bớt mà càng lúc càng dữ dội hơn. Hơn nữa, càng lên thì sóng điện thoại càng yếu. Hứa Thanh Vi vốn định gọi điện hỏi đội cứu hộ lên nhưng thể gọi .
Thôi bỏ , dựa khác chi bằng dựa chính .
Vừa Kiều Sở bất an như , thể thấy việc tìm cấp cấp bách lắm . Nếu , để xảy chuyện gì thật…thì hỏng bét.
Hứa Thanh Vi nhặt lấy một cành cây đường, chống xuống đất, bước từng bước để tránh gió thổi ngã. Cô cố gắng bước thật cẩn thận để trượt chân.
Cô cũng ngã khi tìm thấy .
Trước khi lên núi cô nghiên cứu tấm bản đồ. Con đường thẳng l3n đỉnh núi là con đường ngắn nhất. Cấp đầu tới đây leo núi, lẽ cũng theo con đường . Cô chỉ cần men theo thì khi sẽ phát hiện dấu vết của .
Nếu như xuống núi kịp do mưa to gió lớn thì . Bọn họ thể gặp đường. Cô thật lòng hi vọng cấp của đừng xảy chuyện gì, bình an là nhất.
Lại là một cơn sấm rền. Cơn sấm kèm theo tia sét đ.á.n.h xuống ngay một cái cây mặt Hứa Thanh Vi khiến cô sợ hết hồn. Thế là cô loạng choạng trượt chân lăn xuống.
Hứa Thanh Vi kêu lên. Cơ thể lăn ngừng. Cô định túm lấy thứ gì đó để giảm tốc độ nhưng bùn lầy quá, cô chẳng thể chộp thứ gì, chỉ cảm thấy cơ thể cứ trượt xuống một cách mất kiểm soát.
Cũng lăn bao nhiêu vòng mới dừng . Cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô đó, thất thần.
Cô gắng gượng dậy, hoảng loạng bốn phía. Có lẽ cô lăn tới mép vực. Nếu phía tảng đá chặn thì lẽ cô rơi xuống và thịt nát xương tan .
Hứa Thanh Vi dựa tảng đá với vẻ bất lực. Cô lo sợ, đúng là mạng lớn.
Sau khi bình tĩnh , cô quan sát xung quanh. Cô xem thế nào để thể thoát khỏi tình huống khó khăn thì thật ngờ…phía mép còn của tảng đá một bóng .
Cô giật bắn, trong đầu nảy lên dự cảm.
Cô vội vàng qua đặt tay lên vai bóng hình . Cô nghiến răng, cố gắng kéo về phía . Sau đó cô bật đèn pin, chiếu lên khuôn mặt đó và thở phào.