Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 370
Cập nhật lúc: 2025-10-07 16:46:24
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô khỏi nheo mắt, quan sát kỹ càng một phen nhưng mặt bôi thứ gì.
Cô đang quan sát, Cố Hoành bỗng ho khan một tiếng, lập tức kéo dòng suy nghĩ của Hứa Thanh Vi về. Cô nhạy bén Cố Hoành nhíu mày, dù giấu nhanh.
Xem vẫn là vấn đề, sắc mặt trắng nhợt thể che giấu nhưng mấy triệu chứng ho khan thì khó áp chế, do con khống chế.
Hứa Thanh Vi khẽ c.ắ.n môi, vẫn lên tiếng: “Cố Hoành… ? Hôm qua ...”
Lời còn xong, Cố Hoành lên tiếng ngắt lời cô, giọng càng thêm lạnh nhạt: “ .”
Dáng vẻ như nhắc tới nữa.
Thấy , Hứa Thanh Vi cũng thức thời im miệng. Dù , cô cô hỏi thêm nữa, cũng trả lời cô. Ít nhất hôm nay còn thể , lẽ tình trạng sức khỏe tạm thời khống chế.
Cô cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Tháng máy xuống từng tầng một vì chuyện nên trở nên yên tĩnh. Hứa Thanh Vi cầm điện thoại, chuẩn mở app gọi xe, đột nhiên cảm giác thang máy rung lên.
Cô còn tưởng là ảo giác, kịp phản ứng , chốc lát , thang máy đột nhiên chấn động nữa.
“Chuyện gì thế?”
Hứa Thanh Vi khỏi sang Cố Hoành. Cố Hoành phản ứng nhanh hơn cô, nhíu mày, lạnh lùng : “Hình như gặp sự cố .”
Anh đưa tay ấn mở cửa nhưng phản ứng gì, đó nhanh chóng ấn sáng tất cả các tầng, đó ấn nút cầu cứu khẩn cấp.
Tiếng tút tút tút vang lên bên tai, phòng quản lý thang máy ai trả lời, cũng tan .
Thang máy chấn động hai , đó động tĩnh gì nữa. Chỉ là tầng hiển thị ở phía nhảy nữa, cửa cũng mở , tiếp theo sẽ thế nào.
Sợ nhất là thang máy sẽ đột ngột rơi xuống, cho nên Cố Hoành đầu, với Hứa Thanh Vi: “Cô đó, bám c.h.ặ.t t.a.y vịn, khom gối xuống, đừng di chuyển lung tung.”
Hứa Thanh Vi gật đầu: “ , cũng góc .”
Cố Hoành lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lâm, rõ tình hình, trợ lý Lâm sẽ chạy về công ty ngay.
Nghe , Hứa Thanh Vi cũng yên tâm phần nào, chỉ sợ ai bọn họ nhốt ở đây, lỡ như thang máy tiếp tục gặp sự cố, thì nguy hiểm.
Thấy Cố Hoành vẫn góc, Hứa Thanh Vi khỏi vươn tay , kéo .
Cố Hoành liếc cô, lạnh mặt hoặc đẩy cô mà là thuận theo sức kéo của cô về một góc khác.
Khoảng một phút , tầng của thang máy bắt đầu nhảy.
Hứa Thanh Vi cứ nghĩ thang máy khôi phục bình thường nhưng ngờ tầng nhảy nhanh. Cùng lúc đó, bộ thang máy cũng đang rơi xuống phía .
Cô biến sắc, theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y vịn nhưng thang máy rơi một lúc bắt đầu rung lắc và chấn động, nhất thời thể bám , cơ thể theo khống chế ngã về phía .
Cô kinh hoảng kêu lên, thấy đầu sắp đập cửa thang máy.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thắt lưng cô một cánh tay vòng qua, đó cô cảm giác một sức mạnh kéo cô lùi mấy bước, lưng rơi một cái ôm quen thuộc.
Tim cô đập nhanh, là vì nguy hiểm là vì cái ôm .
Thanh máy vẫn đang rơi, rung lắc vô cùng ghê gớm. Hứa Thanh Vi cảm giác tay Cố Hoành ôm cô càng lúc càng chặt, đỉnh đầu còn vang lên giọng trầm thấp của : “Hứa Thanh Vi, bám c.h.ặ.t t.a.y vịn!”
Hứa Thanh Vi phản ứng , liên tục gật đầu, dùng hết sức lực bám c.h.ặ.t t.a.y vịn của thang máy bằng hai tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-370.html.]
Cảm giác rơi khiến khó chịu vô cùng, cũng thấy sợ hãi vô cùng. Hứa Thanh Vi bám chặt lấy tay vịn, miễn cưỡng vững . Cố Hoành một tay ôm cô, giữ cô vững, chỉ một tay bám tay vịn, cơ thể loạng choạng thấy rõ.
Lỡ như thật sự rơi xuống tới đáy, Cố Hoành định cơ thể sẽ thương.
Hứa Thanh Vi đầu , : “Cố Hoành, buông , thể tự , bám tay vịn là .”
rõ là Cố Hoành thấy là quan tâm đến cô, động tác của vẫn đổi. Hứa Thanh Vi thấy tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, cô kiêng dè gì nữa, cũng thả một tay , miễn cưỡng ở trong lòng Cố Hoành, dùng một tay ôm eo .
Cơ thể Cố Hoành hình như chấn động một chút, lúc mới rủ mí mắt xuống, cô bằng đôi mắt thâm sâu.
Hứa Thanh Vi cũng lười giải thích, cô loại nhờ khác bảo vệ, khác thương vì cô. Nếu chịu buông tay, cô cũng chỉ đành dùng sức lực lớn nhất để bảo vệ .
Như hai mỗi một tay chống hai bên, ai cũng thể vững. Nếu thật sự ngã xuống thì thể giảm xóc, cũng đến nỗi thương quá nặng, cùng lắm thì hai chỉ thương một ít.
Cô cúi đầu, , cũng gì.
Cũng ông trời phù hộ bọn họ , lúc rơi đến đoạn giữa thì thang máy bỗng dừng nhưng tạm thời bọn họ vẫn dám động đậy. Khoảng nửa phút , xác định thang máy rơi tiếp nữa, Hứa Thanh Vi mới âm thầm thở phào.
Đây xem như là… qua một kiếp?
Cố Hoành đẩy Hứa Thanh Vi , đẩy cô góc nữa, đó tiến tới ấn nút kêu cứu khẩn cấp, cuối cùng cũng trả lời.
“Cố tổng, nhốt trong thang máy ? Xin , đau bụng, nhà vệ sinh, về mới phát hiện thang máy gặp sự cố. Bây giờ báo nhanh chóng tới sửa chữa . Xin đợi một lúc, sẽ xử lý nhanh thôi.”
Nghe thấy lời , bây giờ Hứa Thanh Vi mới cảm giác may mắn nhặt cái mạng nhỏ.
Cô nhấc tay, lau mồ hôi trán. Nếu nhân viên kỹ thuật về muộn một chút, kịp kiểm soát thang máy, lẽ lúc cô và Cố Hoành ngã xuống đáy, chừng còn gãy tay, gãy chân gì đó, nghĩ thôi sợ…
còn thở phào hết một , đèn trong thang máy nhấp nháy tắt ngóm.
Hứa Thanh Vi khẽ chau mày: “Lại thế?”
Cố Hoành trầm giọng: “Mất điện .”
“Không chứ?”
Vừa mới là sẽ sửa gấp rút, giờ thành thế . Như khác gì bọn họ thể liên lạc với thế giới bên ngoài chứ?
“Chắc bọn họ sẽ tới nhanh thôi, đừng sợ.”
Giọng lạnh lùng của đàn ông vang lên trong màn đêm. Hứa Thanh Vi một hồi lâu bỗng ngước .
Từ lúc bọn họ ly hôn, luôn giữ thái độ lạnh nhạt với cô. Lạnh tới mức khiến hai họ trở thành xa lạ. Lạnh tới mức khiến cô cảm thấy dường như giữa họ từng xảy chuyện gì. lẽ đó chỉ là cảm nhận của riêng cô mà thôi.
Vậy nên khi thấy đừng sợ, cô bỗng cảm thấy nhầm.
Cố Hoành lưng về phía cô, gian tối đen khiến cô thể thấy biểu cảm của , cũng đang nghĩ gì. Cô bỗng siết nắm tay, hỏi : “Anh gì cơ?”
Cũng nãy là do Cố Hoành buột miệng mà bỗng im lặng một lúc mới đáp : “Bọn họ sẽ tới nhanh thôi?”
“Còn gì nữa ?”
Cố Hoành im lặng gì.
Hứa Thanh Vi hít một thật sâu, cố gắng kiểm soát bản kích động. Với như Cố Hoành cô cần hành động thông minh. Vì là thích nhẹ nhàng thích cứng ngắc.
“Cố Hoành.” giọng của Hứa Thanh Vi trở nên yếu ớt hơn nhiều. Có vẻ như cô đang sợ: “Anh thể…nào gần một chút . Em thấy nên sợ.”