Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 365
Cập nhật lúc: 2025-10-07 11:34:59
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Thuần ngay trong lời của cô ẩn ý: “Sao?”
Hứa Thanh Vi dùng hai tay ôm cô , hì hì: “Mình cũng uống một chút, chúng … đổi nơi khác uống .”
“Cậu uống?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp, Hứa Thanh Vi tiến đến bên cạnh Tiêu Thuần, từng chữ: “A-PUB.”
“...”
Ngón tay Tiêu Thuần khỏi bóp mũi cô, vờ tỏ chán ghét trừng cô: “Chỉ lợi dụng !”
Hứa Thanh Vi buông tha, cọ cọ cần cổ cô , nhẹ giọng nũng: “Trước khi bạn là quan hệ lợi dụng lẫn ? Bây giờ để lợi dụng một chút, lúc cần , lợi dụng thế nào cũng !”
“Chậc!”
Tiêu Thuần hề khách sáo đẩy cô , dậy, mặt cảm xúc phòng ngủ.
một phút trôi qua, cô , quần áo xong, thậm chí còn trang điểm, búng ngón tay với Hứa Thanh Vi: “Đi thôi!”
“Mình ngay sẽ từ chối mà!”
Hứa Thanh Vi nhanh chóng dậy khỏi ghế sofa, sửa sang đầu tóc quần áo, khoác tay Tiêu Thuần, thiết ngoài.
…
Hai bước hộp đêm nhân viên phục vụ thông báo cho Từ Soái.
Từ Soái đang vui vẻ chơi trò đoán ngón tay với một , điện thoại lên khăn giấy, chuẩn nhét tay . Anh bỗng bật dậy, tờ giấy bay xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô hậm hực : “Anh gì !”
Từ Soái còn tâm trạng quan tâm đến cô , một tiếng co chân chạy, lúc chạy còn vô tình đạp lên tờ giấy đó, tờ giấy trắng xuất hiện thêm dấu chân đen thui.
Người tức giận đỏ bừng mặt, tóm lấy nhân viên phục vụ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc là ai tới mà khiến Từ hoảng đến như ?”
Nhân viên phục vụ mếu mặt, nên trả lời thế nào thì Tiêu Thuần tới. Cô xuống đó từ cao, lạnh lùng hỏi: “Từ Soái ?”
Khí chất của Tiêu Thuần quá mạnh mẽ, hơn nữa qua là thể nhận đây là cô chủ nhà họ Tiêu thường xuyên tới hộp đêm. Cô lập tức biến sắc, lửa giận lập tức biến mất, ngón tay ngừng run rẩy chỉ về hướng mà Từ Soái chạy : “Chạy, chạy sang phía đó !”
Tiêu Thuần và Hứa Thanh Vi chạy về phía đó, mỗi giẫm chân lên tờ giấy, giấy trắng trở nên bẩn thỉu, trái tim cũng tan nát theo.
Từ Soái tách đám , liều mạng chạy về phía nhưng Tiêu Thuần và Hứa Thanh Vi nhanh chóng đuổi tới lưng. Anh vì tránh bọn họ đuổi kịp nghiêm hình nên chạy thẳng nhà vệ sinh!
còn kịp thở dốc, Tiêu Thuần đạp cửa nhà vệ sinh, xông trong cùng với Hứa Thanh Vi.
Những đàn ông trong nhà vệ sinh sợ run, kinh hoảng vội vàng kéo khóa quần, trợn tròn mắt bọn họ.
Từ Soái cạn lời và kinh hoảng: “Các… các cô thật là quá đáng! Ở đây là nhà vệ sinh nam! Nhà vệ sinh nam đấy hiểu ?”
“Ha.” Tiêu Thuần nhếch môi, phát tiếng nhạt, đó hất cằm, với những đàn ông khác: “Không ảnh hưởng đến vô tội thì mau!”
Đám đàn ông lập tức chạy ngoài.
Từ Soái cũng nhân cơ hội chạy nhưng lúc ngang qua Tiêu Thuần cô tóm vạt áo một cách chuẩn xác, hề nể tình kéo trở về, đẩy thẳng đến tường cạnh bên.
Từ Soái cạn lời: “Em là phụ nữ gì , sức lực lớn thế! Em tập đ.ấ.m bốc gì?”
Tiêu Thuần vung tay, nắm thành nắm đấm, quơ qua mặt : “Tập đấy, thế nào, nếm thử mùi vị đ.á.n.h ?”
“...”
Lúc , Hứa Thanh Vi bước lên, nở nụ dịu dàng với Từ Soái, tràn ngập gương mặt trắng trẻo của cô, giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Từ Soái, chúng chỉ đến tìm chơi, đừng sợ, chúng gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-365.html.]
Tìm chơi, như ai tin chứ?
Lần suýt chút nữa lấy nửa cái mạng của , chắc c.h.ế.t trong tay hai chị em họ luôn quá.
Từ Soái yếu ớt : “Không chơi ? Mẹ gọi về ngủ .”
Hứa Thanh Vi lắc đầu: “Không .”
“...”
Từ Soái kháng nghị vô hiệu, Tiêu Thuần và Hứa Thanh Vi lôi phòng VIP chuyên thuộc, ba quanh một bàn hình tròn, đó đặt đầy rượu.
Thấy bộ dạng còn gì hối tiếc của Từ Soái, Hứa Thanh Vi : “Thế , sẽ ép uống rượu, chúng chơi trò chơi, chơi trò… “ thật mạo hiểm” đơn giản nhất! Anh uống rượu thì trả lời câu hỏi là .”
Kết quả vẫn là gài ?
Từ Soái bỗng nhiên hiểu vì lúc Cố Hoành Hứa Thanh Vi tóm . Con nó, phụ nữ nhiều tâm tư và mánh khóe thật!
Thế ai mà đỡ !
“Đương nhiên, nếu trả lời, uống rượu cũng !”
Cho nên, gài thì là chuốc rượu, say thì vẫn gài… thật sự cảm ơn cô cho lựa chọn!
Dù Từ Soái oán thầm trong bụng nhưng tóm , chơi thì tuyệt đối thể thoát khỏi móng vuốt của hai !
“Được, chơi thì chơi! Chơi thế nào?” Từ Soái đập bàn, hét lên.
Lúc chơi bời ở bên ngoài, Hứa Thanh Vi vẫn còn là đứa bé ngoan ở trong nhà cơ, còn chơi cô ? Đùa gì chứ!
“Được, thì bắt đầu ! Chúng chơi đổ xúc xắc, ai thấp nhất thì đó thua!”
Ba bộ xúc xắc đặt bên tay ba , cùng bắt đầu lắc.
Trò chơi nhỏ như lắc xúc xắc thế đối với Từ Soái mà bình thường như cơm bữa. Dù cũng là thường xuyên tới hộp đêm, lắc đại cũng thể nào thua .
Thế là, lười biếng lắc vài cái, mở nắp , bên trong là ba con năm, mười lăm điểm.
Từ Soái nhếch môi, nhún vai, vẻ bất đắc dĩ: “Ngại quá, thực lực cho phép khiêm tốn!”
Tiêu Thuần cũng lắc vài cái, mở , trong đó là một sáu, một bốn, một năm, đúng mười lăm điểm.
“Được đấy Thuần Thuần, dù gần đây bar nhưng thực lực cũng thể xem thường!” Từ Soái vỗ vai Tiêu Thuần, khen ngợi từ tận đáy lòng nhưng bộ dạng thiếu đòn: “Tiếc là chúng bằng , em thắng, cũng thua.”
Tiêu Thuần đập tay : “Gấp cái gì, còn Tiểu Thanh Vi đây .”
Thật sự Từ Soái coi thường Hứa Thanh Vi. Cô luôn theo con đường gái ngoan, thời học cũng bar, nhiều lắm chỉ quán karaoke hát, uống chút rượu. Những trò cô hiểu nhiều, tin cô thể trò trống gì!
“Được thôi, mỏi mắt chờ mong!” Từ Soái khoanh tay ngực, đợi xem kịch .
Động tác của Hứa Thanh Vi là thành thạo. Từ Soái và Tiêu Thuần đều dùng một tay tùy tiện lắc, cô dùng cả hai tay, nhẹ nhàng lắc lên lắc xuống, suýt chút nữa cầm chặt để rơi xuống đất.
Từ Soái xoa xoa ấn đường, nhịn nổi, trêu chọc: “Em gái, em đấy, thì mau về ngủ , đừng lang thang ở thế giới của lớn nữa.”
Hứa Thanh Vi quan tâm đến lời mỉa mai của , lắc đến khi cô hài lòng, đó đặt lên bàn, mở nắp . Ba viên xúc xắc trong đó đều là sáu, điểm cao nhất!
“...”
Bầu khí lập tức im lặng mấy chục giây.
Từ Soái dám tin mắt , mấy , xác định đúng là ba con sáu: “Cô… cô còn vận may thế ? Lần đầu đổ ba con sáu?”
Hứa Thanh Vi quan tâm lời , híp mắt hỏi: “Nói thật là mạo hiểm?”
Dù Hứa Thanh Vi may mắn, cũng thua . Từ Soái bất đắc dĩ, chỉ đành : “ chọn mạo hiểm!”