Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-10-06 16:09:49
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ha.” Hứa Triển Vọng khẩy: “Nếu như thì tại Cố Hoành đòi ly hôn với chị ? Ông cụ cố ngã bệnh, phớt lờ tâm nguyện của ông, lẽ nào chị mau chóng rời khỏi vị trí của ?”

Hứa Thanh Vi thấy Cố Tuyết sắp đến nơi, vội véo cánh tay Hứa Triển Vọng, trách móc: “Chị bảo em đừng xen chuyện mà còn mãi thôi, ban nãy em đẩy Tiểu Tuyết mấy , giờ còn mắng , xin em !”

Hứa Triển Vọng đương nhiên chịu, đầu cửa sổ xe, gì thêm nữa.

Mắt Cố Tuyết càng đỏ hơn, cô sụt sịt, cũng để ý Hứa Triển Vọng xin sang Hứa Thanh Vi, : “Chị… chị Thanh Vi, Cố Hoành thật sự như thế, em nghĩ ly hôn, lẽ là liên quan đến...”

dừng một lúc, ánh mắt hiện rõ sự đấu tranh và bối rối nhưng khóe mắt liếc qua khuôn mặt vẫn đang tức giận của Hứa Triển Vọng, cuối cùng vẫn nốt nửa câu cuối: “Liên quan đến bố của em.”

Những lời ngoài dự đoán của Hứa Thanh Vi khiến cô lập tức hỏi : “Bố em? Cố Hùng?”

Đến cả Hứa Triển Vọng cũng mặt sang .

“Vâng.” Cố Tuyết khẽ gật đầu: “Em dám đảm bảo một trăm phần trăm nhưng chắc chắn là liên quan, bởi vì… bởi vì ngay hôm ông nội ngã rơi hôn mê, em lo lắng cho ông mà cả đêm ngủ , sáng dậy sớm, lúc em qua phòng việc, thấy bố em đang chuyện điện thoại nhưng lúc đó đầu óc em còn mơ hồ, rõ lắm, chỉ loáng thoáng là chuyện liên quan đến Cố Thị, đến công ty.”

“Lúc đó em nghĩ gì nhiều, chỉ nhanh qua, đó em xuống bếp định bảo giúp việc đồ ăn sáng cho em thì thấy cô ở nhà bếp, em sang phòng khách tìm, thấy bố em cầm một bưu kiện đang mở , em còn thấy bố em gọi điện cho Cố Hoành, hẹn gặp ở công ty.”

“Gọi điện xong thì ông luôn, em gọi ông cũng như thấy, giống như đang vội gì đó!”

Cố Tuyết cố gắng nhớ những chi tiết lúc đó đó kể hết : “Bố em thương em, bình thường như ông tuyệt đối sẽ ngó lơ em, hôm đó chắc chắn là việc gì quan trọng.”

“Hơn nữa, hôm đó khi bố về thì đặc biệt vui, chỉ hôm đó mà một thời gian bố vẫn vui, thấy em còn cho em nhiều tiền tiêu vặt, bảo em cứ tiêu thoải mái.”

“Vốn dĩ em tưởng ông chuyện gì vui nhưng ông nội trở thành thực vật, hôn mê mãi tỉnh, ông vui như chẳng bất thường ? Mặc dù em tìm chứng cứ gì chứng minh nhưng trực giác của em mách bảo, sự đổi của Cố Hoành nhất định liên quan đến bố em!”

“Trực giác?”

Rõ ràng Hứa Triển Vọng tin lời của Cố Tuyết, cho rằng cô đang viện cớ cho Cố Hoành, giọng điệu khỏi đôi nét trào phúng: “Chuyện chứng cứ mà cứ như thật , đem một câu trực giác để thuyết phục chúng á? Rốt cuộc là do cô ngây thơ, là cô nghĩ chúng ngốc?”

Vừa dứt lời, Hứa Thanh Vi nhịn nổi nữa mà dẫm chân một cái: “Không ăn cho tử tế thì xuống xe! Chị dạy em chuyện với phụ nữ như ? Há? Chẳng em ghét Cố Hoành lắm ? Còn học cách chuyện của ?”

Đứa em cần nữa, ai thích lấy thì lấy !

“...” Nói cái gì cũng thể nhịn nhưng học Cố Hoành thì nhịn nổi.

Hứa Triển Vọng mím chặt môi, lúc mới phát hiện Cố Tuyết vì mắng mà mặt tái , ban nãy đầu bốc hỏa, năng quả thật quá đáng, mềm giọng, bé tiếng : “Xin , quá lời.”

Cố Tuyết khẽ , lắc đầu: “Bỏ , cũng cố ý.”

Thấy thế, Hứa Thanh Vi tiếp: “Tiểu Tuyết, em thấy bưu kiện đó là gì ?”

Ánh mắt của Cố Tuyết thu về, cau mày nghĩ một lúc đáp: “Hình như là… một văn bản!”

Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-356.html.]

Lúc Cố Hoành bước , Tả Tư đang tựa ghế sofa, cầm túi đá chườm lên mặt, thấy , cô : “Cố tổng, cú đ.ấ.m thể chịu .”

Cố Hoành mặt cô , từ cao xuống gì.

Nụ của Tả Tư đổi, giọng điệu vẫn ngông cuồng như thế: “Anh gì mà, trả lời !”

Trợ lý Lâm dẫn bác sĩ , thấy sếp lớn nhà và Tả Tư, một một , bầu khí đối đầu ngang tài ngang sức, áp lực vô hình lấy bọn họ trung tâm đó lan tỏa xung quanh.

Nếu là trong phim võ thuật, sẽ giống như hai cao thủ tuyệt thế đang im lặng tiến hành một trận đấu nội lực, trông thì vẻ bình tĩnh nhưng thật bên trong thì sóng to gió lớn, chỉ cần cẩn thận thì sẽ ảnh hưởng đến xung quanh.

Anh ý dừng bước, giơ tay chặn bác sĩ , hiệu cho ông đừng tiếp, bàn tay nắm , đưa lên miệng, khẽ ho nhẹ vài tiếng.

Cố Hoành đưa mắt , mới : “Cố tổng, bác sĩ đến .”

Anh còn gì, Tả Tư trả lời : “Không cần khám , vết thương nhỏ mà, trợ lý Lâm, đưa bác sĩ về , chuyện cần bàn với Cố tổng của các .”

Mặt bầm tím một mảng, ban nãy suýt chút nữa thì ngất , bây giờ thể nhẹ nhàng là vết thương nhỏ… Trợ lý Lâm thể thừa nhân, cô Tả quả thực là một con sói!

Có điều là cấp của Tả Tư, đương nhiên gì sẽ cái đó mà sang Cố Hoành, chờ lên tiếng.

Gương mặt tuấn của Cố Hoành biểu cảm gì, lãnh đạm gật đầu: “Ra ngoài .”

“Vâng, thưa Cố tổng.” trợ lý Lâm lúc mới đáp lời, đưa bác sĩ đó đóng cửa văn phòng .

Tả Tư híp mắt Cố Hoành, cằm hất về phía sofa bên cạnh cô , : “Cố tổng, .”

Cứ cô là chủ ở đây .

Đôi mắt đen láy của Cố Hoành về cô , khóe miệng dường như nhếch lên, rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng như khi nhưng cảm giác công kích kỳ lạ khiến bất giác lạnh sống lưng.

Cho dù câu gì, cũng đủ để Tả Tư hiểu ý cảnh cáo của .

Tả Tư từ từ thu nụ , còn biểu cảm khiêu khích nữa mà là nghiêm túc: “Cố tổng, với cục diện như hiện tại, nên hiểu rõ, thể chờ nữa, giờ cho câu trả lời mà cần!”

Dừng một lúc, cô tỏ thái độ mềm mỏng hiếm thấy: “Mời trả lời.”

Cố Hoành như thấy lời cô , nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đáy mắt như gì đó vụt qua biến mất, nhanh trở về một màu đen sâu thẳm u ám.

Tả Tư chống một tay lên má, ngước mắt đàn ông mặt, cô lăn lộn thương trường bao nhiêu năm trời, gần như từng gặp đàn ông nào mà cô nắm bắt , duy nhất.

Không ai đoán dù chỉ một chút tâm tư của .

Văn phòng rộng lớn mà yên tĩnh, sự im lặng kéo dài chừng nửa phút, Cố Hoành bắt đầu lên tiếng, hai chữ thốt một cách bình thản: “Được thôi.”

Cùng với hai tiếng đó, đôi mắt của Tả Tư sáng lên, hai tay vỗ mạnh : “Hay lắm, thẳng thắn, Cố tổng, thích đấy...”

chớp mắt, cố tỏ mập mờ đó mới nốt: “Rất quyết đoán và dứt khoát.”

Cố Hoành sang phía bên bàn việc, : “Không còn việc gì nữa thì cô thể .”

Loading...