Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-10-05 16:14:17
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , Hứa Thanh Vi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dừng một lúc, cô bỗng nhớ tới điều gì, : “Cấp đại nhân, ngày mai thời gian ?”

Cấp đại nhân trả lời ngay mà bình tĩnh “hử?” một tiếng, : “Có chuyện gì ?”

“Thực cũng gì...”, Hứa Thanh Vi hít nhẹ một , khi bình tĩnh, giọng cũng trở nên tự nhiên hơn: “Từ đến nay, quan tâm còn giúp đỡ nhiều . ít khi lộ mặt nhưng nếu thể, liệu thể mời ăn một bữa cơm để cảm ơn ?”

Cô vẫn luôn ghi nhớ ân tình của cấp đại nhân còn thầm nhủ cơ hội, nhất định mời ăn cơm. Vậy nên lúc , dù thế nào cô vẫn nhắc đến.

Nghe cô xong, đầu bên điện thoại im lặng.

Hứa Thanh Vi chờ mười mấy giây, vội vàng : “Đương nhiên, nếu tiện gặp mặt, thì… thì cảm ơn qua điện thoại. Sau sẽ chạy tin nhiều hơn, dùng hết khả năng để báo đáp .”

“Cũng .”, hình như cấp đại nhân đang cân nhắc câu chữ, cuối cùng mềm lòng: “Nếu cô mời ăn thì đương nhiên cho cô cơ hội .”

Hứa Thanh Vi khỏi mỉm : “Vậy ăn gì? Có thích nhà hàng nào ? Không cần khách sáo với .”

Cấp đại nhân nghĩ một lát, : “Cô nấu cơm ?”

Khụ… chắc bảo cô nấu đấy chứ?

Hứa Thanh Vi thật thà đáp: “Biết thì … nhưng chỉ nấu mấy món gia đình đơn giản thôi…”

Cô còn xong, cấp đại nhân ngắt lời: “Vậy là , tối mai, gặp ở chung cư của cô.”

Sau khi tắt điện thoại, Hứa Thanh Vi vẫn chút sững sờ.

Bây giờ đẳng cấp của những giàu ? Thịt cá ê hề ở ngoài ăn, thích cơm nhà bình dân?

Ví dụ như cấp đại nhân, ví dụ như Tả Tư…

cô cũng cảm ơn cấp đại nhân, nếu yêu cầu như , cô chắc chắn sẽ cố gắng đáp ứng.

Hứa Thanh Vi ăn một bát cháo nóng hổi, nghỉ một ngày. Ngày hôm tỉnh , bệnh như kéo tơ, cả hết đau nhức, tinh thần thoải mái, sức lực cũng dồi dào.

Buổi tối cấp đại nhân sẽ đến ăn cơm, buổi sáng khi quét dọn nhà cửa xong xuôi, Hứa Thanh Vi nấu bữa sáng đơn giản. Ăn xong cô bài một lúc, thấy cũng đến lúc liền lái xe siêu thị.

Lần khác với kiểu cưỡng ép dâng cơm như Tả Tư nên Hứa Thanh Vi chọn những nguyên liệu nhất, xách một túi to về chung cư, định dùng tới các ngón nghề kỹ năng, nhất định khiến cấp đại nhân một bữa ăn thật hài lòng và thoải mái.

Hứa Thanh Vi mất gần ba tiếng, một bàn đầy thức ăn. Lúc bê canh , đúng lúc chuông cửa reo lên, cô vội vàng đặt xuống, vô thức lau tay tạp dề, đó chạy nhanh cửa.

cánh cửa, giơ tay lên sửa sang đầu tóc, đó mỉm , chậm rãi mở cửa .

Bình thường liên lạc qua email, chuyện qua điện thoại với cấp đại nhân, Hứa Thanh Vi thể chắc chắn cấp đại nhân là một đàn ông nho nhã điềm đạm.

luôn mang cảm giác trưởng thành định cho khác, thế nên trong tưởng tượng của cô, sẽ nhiều tuổi một chút, khả năng là một đàn ông trung niên 35 tuổi thành công.

khi thấy ở cửa vóc dáng cao gầy, mặc bộ vest , khí chất cao quý, vẻ mặt dịu dàng, quả thực… khuôn mặt đó trẻ đến mức khiến cô bất ngờ.

Hứa Thanh Vi kinh ngạc quá độ, đến mức cứ ngây chằm chằm đàn ông mặt, ánh mắt đờ đẫn, một lúc vẫn hồn.

Cấp đại nhân ánh mắt cô, dường như suy nghĩ của cô, mỉm đầy trêu chọc, : “Không giống tưởng tượng của cô ?”

giống...”, Hứa Thanh Vi vô thức lẩm bẩm đáp.

“Vậy là thất vọng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-347.html.]

Thất vọng?

Đôi lông mi dài của Hứa Thanh Vi run rẩy, bỗng nhiên hồn, đó lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu , , thất vọng chứ? Chỉ là nghĩ đến mà thôi, ngờ… cấp đại nhân trẻ như , đúng là tuổi trẻ tài cao… , tuổi trẻ tài cao.”

Cấp đại nhân nhướng mày, thản nhiên chấp nhận lời khen của cô mà hỏi ngược : “Xem trong mắt cô, là một ông già ?”

Anh gì mà khiến cô hiểu lầm như chứ?

“Khụ khụ khụ...”, Hứa Thanh Vi sặc nước bọt của chính , ho mấy tiếng, phủ nhận trái với lương tâm: “Không , tuyệt đối coi là ông già.”

Đương nhiên cấp đại nhân sự giấu giếm của cô nhưng vạch trần mà : “Chúng cứ đây chuyện ?”

Hứa Thanh Vi ảo não nhíu mày, nghiêng nhường đường, động tác mời: “Cấp đại nhân, mời , mời .”

cũng từng đến đây nên hề lạ lẫm. Anh bước phòng khách, khi lướt về phía bàn ăn, thấy một bàn đầy ắp còn thể thấy khói bốc lên, đủ để thấy Hứa Thanh Vi mất nhiều công sức.

Anh nhếch môi, đáy mắt ý .

Hứa Thanh Vi đóng cửa xong, tại chỗ hít sâu mấy , kìm nén cảm xúc kinh ngạc trong lòng khiến bản bình tĩnh mới bước tới.

Thấy bàn ăn, Hứa Thanh Vi : “Không thích ăn gì nên nấu các món , mong là… thể hợp với khẩu vị của .”

Cấp đại nhân bước tới, các món ăn, giọng dịu dàng: “Có thể ăn ?”

“Được chứ, chứ.”

Hứa Thanh Vi cũng bước tới, khi mời cấp đại nhân xuống, cô phòng bếp lấy bát đũa, đặt mặt hỏi: “Anh uống canh ?”

Cấp đại nhân lịch sự gật đầu: “Được.”

Hứa Thanh Vi múc canh cho , khi đặt bên cạnh tay còn dặn dò: “Cẩn thận kẻo nóng.”

Cô cũng múc một bát canh cho , kéo ghế , đối diện, bưng bát lên với cấp đại nhân: “Không rượu nên lấy canh rượu, cấp đại nhân, mời , cảm ơn vẫn luôn chăm sóc , giúp đỡ hết đến khác còn từng cứu mạng nữa, thực sự cảm ơn .”

trịnh trọng quá dường như khiến cấp đại nhân chút kinh ngạc, hoặc thể là chấn động. Ánh mắt đầy ý của lóe lên một tia u ám kỳ lạ nhưng nhanh chóng biến mất, cũng : “Cô cảm ơn nhiều .”

“Khác chứ, qua email và điện thoại, bây giờ do chính miệng , ý nghĩa khác nhiều.”, Hứa Thanh Vi vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Thế nên cấp đại nhân, hãy .”

Cấp đại nhân yên lặng cô một lát, khuôn mặt vẫn tươi , hỏi vặn cô: “Cô thực sự cảm kích như ?”

Hứa Thanh Vi gật đầu một cách hiển nhiên: “Nhận ơn nhớ nghìn năm.”

Cấp đại nhân cụp mắt xuống: “…”

Nói một chữ, ngước lên, dịu dàng cô, chậm rãi từng chữ: “Tất cả những việc nhờ.”

Được nhờ?

Hứa Thanh Vi kịp phản ứng với câu , đần .

cấp đại nhân tiếp mà bưng bát canh lên, cúi đầu uống một ngụm, tư thái vô cùng tao nhã, là xuất từ gia đình dạy dỗ nghiêm khắc.

Sau khi hồn, Hứa Thanh Vi há miệng, định thôi nhưng ngập ngừng một lúc, cô vẫn nhỏ giọng : “Được… ai nhờ?”

Anh cô, nhẹ, lên tiếng nhưng trả lời câu hỏi của cô mà : “Lúc cô ốm, ngủ mê man, trong miệng ngừng lẩm bẩm một cái tên.”

Tuy là cái tên gì nhưng trong lòng Hứa Thanh Vi vẫn rõ ràng, sắc mặt cô tái .

Loading...