Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:30:44
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Thanh Vi do dự một lát, vươn tay bật sáng đèn bàn, cô lấy điện thoại, nhập từ khóa tìm kiếm, tìm lâu vẫn thấy câu chuyện mà kể.

Vậy là câu chuyện do khác mà là tự bịa .

Cố Hoành thích mấy thứ trẻ con, thích bịa chuyện để kể. Nghĩ kĩ thì, con hổ mà hình tượng giống , trầm ngâm ít , chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Còn con hồ ly chắc là chỉ cô .

Anh , hổ thích hồ ly, thích… Là nhất thời nổi hứng bừa, là ngầm tỏ tình?

Nếu như để cô những điều thì bao.

Tại là bây giờ chứ?

cố gắng khiến trái tim phẳng lặng như mặt hồ, tại mấy ngày nay, ngừng từng viên đá nhỏ rơi xuống khiến cô lăn tăn sóng gợn khiến cô thể nhớ những chuyện ?

Vì uống t.h.u.ố.c hạ sốt, Hứa Thanh Vi suy nghĩ một lúc, dần dần buồn ngủ .

Không qua bao lâu, trong cơn mê man, cô thấy chuông điện thoại vang lên.

Cô mở mắt , chỉ mò tìm điện thoại theo bản năng, dường như bắt máy, giống như bắt máy, dường như chuyện, giống như chẳng . Sau đó, thứ trở về yên tĩnh, cô rơi bóng tối nữa.

Không ngủ bao lâu, lúc Hứa Thanh Vi tỉnh nữa, ngoài trời sáng.

Ánh mặt trời chiếu trong phòng, mang theo sự ấm áp. Hứa Thanh Vi ngây chằm chằm trần nhà, một lúc lâu ý thức mới dần dần về.

Sau đó cô phát hiện trán đắp một chiếc khăn lông.

Hứa Thanh Vi lấy xuống, chiếc khăn lông, ánh mắt ngẩn ngơ… Cô ở một , khi ngủ mê hề đắp khăn lông lên trán, cái ?

Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ màng, cô tự chạy lấy đắp nhưng cô nhớ ?

Tuy nhiên, khả năng quá lớn. Dù gì cô cũng bệnh liệt giường, nếu rời khỏi giường, đủ ý thức chống đỡ thì mấy bước là ngã , thể chống đỡ đến tận phòng tắm đó trở về chứ?

Nếu tự cô , thì ai phòng?

Phản ứng đầu tiên của cô là chủ nhà, lẽ là bà chủ qua đây tìm cô, thấy cô bệnh nên tiện thể chăm sóc cho cô?

Đợi đúng!

Từ khi cô về đây, bà chủ trả chìa khóa chung cư cho cô, bà chủ chìa khóa cũng thể tự đây.

Không bà chủ, là trộm?

tên trộm nào nhà chăm sóc cho cô?

dự đoán hiện lên trong đầu Hứa Thanh Vi đó lượt bác bỏ. Cô tạm thời nghĩ , chỉ đành gác sang bên.

May là ngủ một giấc tỉnh dậy, cô hồi phục chút tinh thần. Cô sờ trán , hình như bớt sốt, chỉ là cơ thể vẫn còn đau mỏi sức.

Hứa Thanh Vi vén chăn xuống giường, tới phòng tắm, dùng nước ấm rửa mặt, đ.á.n.h răng, lau qua cơ thể , đó chậm rãi khỏi phòng.

Trong phòng khách ai, phòng bếp cũng ai, đồ đạc dấu hiệu di chuyển hoặc xáo trộn, thể loại trừ chuyện ăn trộm nhà.

Hứa Thanh Vi phòng bếp, chuẩn rót nước uống, tầm mắt chợt dừng bếp.

Ở đó… đặt một cái nồi nhỏ, trong đó cháo trắng nấu sẵn.

Cô vô cùng ngạc nhiên trợn tròn mắt, bước nhanh tới, mở nắp xem. lầm, trong nồi đúng là cháo trắng…

Cho nên, chắc chắn tới nhà cô, những giúp cô chườm khăn lạnh lên trán giúp cô hạ sốt mà còn nấu cháo cho cô, để khi cô tỉnh thể ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-346.html.]

Rốt cuộc là ai?

Cô ở đây, trừ bà chủ khá thuộc, bình thường qua , cơ bản đều chỉ một cô.

Cô sờ bên ngoài nồi, vẫn còn nóng, chứng tỏ đó bao lâu? Hay là mới rời thôi?

Hứa Thanh Vi theo bản năng chạy tới cửa, mở cửa bên ngoài. bên ngoài hành lang ai, cô đóng cửa , chạy tới ban công, nhoài ngoài lan can, xuống lầu.

Không phát hiện dấu vết gì.

Hứa Thanh Vi nghĩ ngợi, phòng. Cô giường suy nghĩ một lúc, đó cầm điện thoại lên, bắt đầu bấm .

Đầu tiên cô gọi cho chủ nhà, hỏi bà qua đây . Bà chủ phủ nhận, khả năng nhất loại trừ . Hứa Thanh Vi cau mày, đó gọi đến thứ hai.

Mặc dù cô cảm thấy cấp đại nhân khả năng thấp nhưng cô mới về mấy ngày, cô ở nước ngoài bà chủ thì chỉ quen là cấp đại nhân mà thôi, cho nên cô cũng chỉ giữ suy nghĩ thăm dò mà gọi điện thoại.

Bên mau chóng bắt máy, cấp cất giọng ôn hòa nhã nhặn: “Cô tỉnh ?”

“...”, Hứa Thanh Vi kinh ngạc, lời đến bên miệng bỗng im bặt.

cần hỏi nữa, chỉ một câu hỏi ngược đó thể xác định đến chăm sóc cô là cấp đại nhân.

Hứa Thanh Vi kinh ngạc gần một phút mới miễn cưỡng tìm giọng của , vẫn dám tin, giọng chút run run: “Cấp đại nhân, cái đó… là đến căn hộ của ? Khăn lông trán đắp ? Cả nồi cháo … cũng là nấu?”

“Ừ.”, cấp đại nhân đáp một tiếng, : “ nhất thời việc gấp nên , đợi cô tỉnh .”

“Không cần, cần, thể đến thăm là vinh hạnh của .”, Hứa Thanh Vi thật sự ngạc nhiên: “Thật ngại quá, phiền đến .”

“Bây giờ cô khỏe hơn ?”

“Khỏe hơn nhiều , hạ sốt , cảm ơn quan tâm.”, Hứa Thanh Vi định tâm trạng, nuốt nước bọt, trả lời cảm thấy nghi hoặc, bất giác hỏi miệng: “ bệnh? Còn đến căn hộ của ?”

Bên phía cấp đại nhân im lặng, đáp mà hỏi: “Cô quên ?”

Cô quên ? Quên cái gì?

Đáy mắt Hứa Thanh Vi tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nghĩ ngợi nhưng cô bệnh mơ mơ màng màng, ký ức của cô cũng mơ hồ, nhất thời nhớ gì.

khỏi nhỏ giọng hỏi: “Cấp đại nhân, rõ chút ?”

Cấp đại nhân khẽ, : “Ngày hôm đó gửi mail cho cô, cô mãi trả lời nên gọi cho cô. Cô bắt máy, với cô đang bệnh, ai chăm sóc đáng thương. lo cô ở một sẽ xảy chuyện gì nên đến căn hộ của cô một chuyến.”

“...”

Hứa Thanh Vi che mặt.

Không chứ? Cô nhân lúc bệnh mà nũng với cấp đại nhân? Trời ạ… rốt cuộc cô đang gì?

Cô là phụ nữ kiên cường độc lập tự chủ, chỉ vì bệnh mà biến thành một cô gái nhỏ yếu đuối còn ai chăm sóc đáng thương?

Hình tượng của cô… tan nát hết !

Trong thời gian ngắn, Hứa Thanh Vi thật sự chỉ đào hố chôn . Dù cấp đại nhân cũng là ông chủ, bình thường cô nhận nhiệm vụ, nũng nịnh nọt một chút đành. lúc liên quan đến công việc cũng nũng với , đúng là… đúng là hổ c.h.ế.t mất!

Gò má Hứa Thanh Vi đỏ bừng vì hổ, một lúc lâu mới nặn một câu khô khan: “Xin , gây phiền phức cho , bệnh nên mới lung tung, cố ý với những lời đó.”

“Không .”

“Vậy… thể xóa chuyện khỏi đầu ? Coi như thấy?”, Hứa Thanh Vi đáng thương cầu xin.

Cũng giọng điệu đời còn gì hối tiếc của cô cấp thấy buồn , một tiếng khẽ, đó lên tiếng, giọng rõ ràng còn ôn hòa nhã nhặn như mà thêm một chút ý : “Được.”

Loading...