Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-10-04 11:40:47
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Thanh Vi gật đầu mới phát hiện gật đầu thì Kiều Sở thấy , thế là cô lên tiếng: “Ừm, .”

Kiều Sở thẳng vấn đề: “Sếp thông báo , bảo giúp cô trong việc trở thành quản lý một chi nhánh trong nước của tòa soạn. Cô gì cần thì cứ dặn nhé.”

Ông sếp guốc trong bụng cô đấy chứ? là chẳng khác gì tiểu thiên sứ.

thế thật. Mỗi khi cô gặp khó khăn là giống như vị cứu tinh .

Vừa Hứa Thanh Vi còn đang suy nghĩ, nên ở khách sạn một thời gian . Thế nhưng cô là nghèo mà…Còn đang nợ cả một khoản tiền lớn, ở khách sạn thì khác gì vắt kiệt m.á.u của cô chứ.

Kiều Sở như thì Hứa Thanh Vi nghĩ một hồi bèn lên tiếng: “Chi nhánh của tòa soạn, ký túc xá ? Có thể sắp xếp cho một phòng ? Không cần sang trọng gì , cũng cần , chỉ cần ở . Hơn nữa, hi vọng..Ngày mai thể dọn …Đương nhiên nếu như phiền phức quá thì thể ở khách sạn vài ngày.”

Đợi cô xong, Kiều Sở mới : “Cô cần chỗ ở ? Được, lập tức sắp xếp, ngày mai thể dọn ở.”

“…”

Thôi . Cô thể nào xem nhẹ năng lực của cấp . Không đúng, tài lực mới . Dù thì chỉ cần tiền là muộn phiền nào cũng thể giải quyết hết.

Cô ở là vì công ty. Dù thì cô cũng sẽ ở lâu vì cô cứ yên lòng chấp nhận những ý từ cấp dành cho .

bằng vẻ chân thành: “Vậy phiền , cảm ơn đại nhân nhé.”

“Đại nhân.” Kiều Sở cảm thấy khó hiểu.

Hứa Thanh Vi bình thường gọi sếp là đại nhân khi gửi mail nên thành quen. Cô bỗng khan, sửa : “Là sếp.”

Kiều Sở cũng mỉm : “Sau khi sắp xếp xong sẽ gọi điện thoại cho cô nhé.”

“Ok, cảm ơn.”

Hứa Thanh Vi tắt máy và thở phào. Vấn đề chỗ ở về cơ bản giải quyết. Ngày mai cô thể rời . Điều đó đồng nghĩa với việc…từ nay cô sẽ bước khỏi thế giới của Cố Hoành.

thu dọn xong đồ đạc. Còn ít đồ của Cố Hoành, cô cũng sửa soạn .

Hứa Thanh Vi dậy, phòng ngủ. Cô xuống bàn trang điểm, kéo ngăn kéo, lấy từng hộp trang sức.

Đó là ba chiếc nhẫn Cố Hoành tặng cô.

Một chiếc khi kết hôn, lúc ở cục dân chính, ông nội ép tặng cô. Khi đó còn tức giận rằng “cô xứng.”

Chiếc thứ hai là khi kết hôn về nhà họ Hứa, Cố Hoành tặng cô đeo như quà cưới. Đó là một chiếc nhẫn kịp cương cỡ lớn.

Chiếc thứ ba…là để cho , để tặng cho vợ .

Bất luận là chiếc nào thì đến cuối cùng cũng thuộc về cô.

Hứa Thanh Vi lấy túi. Từ trong túi cô lấy ví tiền và lấy tấm thẻ màu đen.

Cô đặt tấm thẻ qua một bên. Đây cũng là tấm thẻ Cố Hoành tặng nên giờ đồ của cô.

Còn gì nữa nhỉ. Hình như…hết .

Bởi vì Cố Hoành từng sẽ tổ chức cho cô một đám cưới nhưng thực hiện nên những thứ trong tưởng tượng của cô như váy cưới, ảnh cưới, tuần trăng mật các thứ đều .

Đến cả ký ức…cũng ít cực kỳ.

Thực cũng những ký ức ngọt ngào. Chỉ là lúc nghĩ , cô cảm thấy thật châm biếm.

Hóa tất cả là thích mà là trách nhiệm.

là ảo giác…

Hứa Thanh Vi ôm cái đầu đang đau râm ran của . Cô loạng choạng tới quầy rượu của phòng sách. Chỉ còn vài chai, cô lấy xuống hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-332.html.]

Cô mở từng chai và uống.

Đang uống thì cô bỗng nhớ vẫn còn việc . Thế là cô lấy điện thoại, mở zalo, tìm tài khoản của Cố Hoành. Cô định cho là ngày mai cô sẽ trả bộ nhẫn, thẻ và cả chìa khóa của căn chung cư , bảo cho tới lấy.

thì những thứ quá quan trọng. Cô thể gửi cho bên giao hàng . Nhỡ mất thì cô đền nổi.

Thế nhưng cô lướt dọc zalo mà tìm thấy . Tìm kiểu gì cũng thấy. Cố Hoành ? Sao thấy nữa.

Hứa Thanh Vi tin đó cẩn thận tìm một lượt.

Hình như…đúng là biến mất thật .

Sao ?

Ồ, , sáng nay cô xóa danh bạ của . Rồi sáng nay, bọn họ còn ly hôn nữa. Và cả…thiên kim tiểu thư trong lời đồn của cũng về…

Cố Hoành của cô, một nữa, biến mất .

Nước mặt cứ thế rơi xuống màn hình. Mọi thứ nhòe mắt cô.

Hứa Thanh Vi buông thõng tay. Điện thoại cũng rơi xuống. Cô ôm chai rượu, uống hết. Cuối cùng cô cũng cảm thấy say ngà ngà, ý thức dần biến mất. Lúc Cố Hoành mới biến mất khỏi đầu cô.

Lúc cô tỉnh thì bên ngoài sáng. Cơn mưa hôm qua vẻ ngừng. Bầu trời trong xanh khi gột rửa. Không khí vô cùng trong lành.

Hứa Thanh Vi bò dậy, trở vè phòng ngủ. Cô rửa mặt, đó nhà bếp, lấy túi đá chườm lên mắt. Sau khi còn thấy khó chịu nữa cô mới pha một ly café. Lần thêm sữa, cứ thế uống café đắng cho tỉnh táo.

Sau khi uống, cô cảm thấy đắng ngắt trong miệng. Thế là cô bật .

Thực , gì là đau lòng quá cả. Dù ba năm ở nước ngoài, cô đều từng trải qua hết . Lần thứ hai cũng cảm thấy quen hơn.

thì nỗi đau lớn thế nào cũng chỉ cần thời gian là thể chữa lành. Một năm thì hai năm, ba năm…Cô tin, đời dài như thể buông bỏ .

Hứa Thanh Vi dành mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp căn chung cư. Tất cả đều sắp xếp như cũ. Duy chỉ quầy rượu cô uống hết thôi.

Thế nhưng Cố Hoành khiến cô đau khổ như thì coi như rượu là thứ bồi thường cho cô thôi mà.

Làm xong, Hứa Thanh Vi cầm điện thoại lên, tìm của trợ lý Lâm và gửi tin nhắn cho .

đồ gửi cho Cố Hoành. Giờ tới công ty, tới khi đó xuống lấy giúp nhé.”

Cô kiếm một cái túi giấy, nhét ba chiếc nhẫn cùng tấm thẻ . Sau đó cô đồ, khoác ba lô và khỏi cửa.

Hứa Thanh Vi lái xe tới tòa nhà Cố Thị. Chiếc xe dừng bên đường, cô đẩy cửa, cầm túi bước . Thế nhưng cô về phía công ty mà cứ đợi.

Hai phút , trơ lý Lâm từ tòa nhà bước . Anh tìm kiếm, khi thấy cô bèn vội vàng chạy tới.

Anh lịch sự lên tiếng: “Cô Hứa, cô trả đồ gì . Tan tới lấy là mà, vất vả cho cô .”

“Hôm nay dọn , khi giải quyết cho xong.”, Hứa Thanh Vi thản nhiên lên tiếng đưa chiếc túi cho : “Những thứ khá đắt giá nên đưa tận tay cho Cố Hoành nhé.”

Trợ lý Lâm nhận ngay mà bỗng khựng lời của cô: “Cô Hứa, cô định dọn ? Còn là hôm nay luôn ?”

“Ừ.”

“Đột ngột ? Thực Cố tổng là cô thể tiếp tục ở đó mà…”

Anh dứt lời thì Hứa Thanh Vi lên tiếng cắt ngang, giọng cô như mang vẻ chế nhạo: “ dựa phận gì để sống tiếp ở đó đây?”

Đến cả chút tiền trợ cấp hàng tháng của Cố Hoành mà cô còn lấy nữa là ở đó.

Trợ lý Lâm gãi đầu.

Thực cũng chỉ lo lắng. Nếu như Hứa Thanh Vi về nhà họ Hứa, với cái tính tình của ông bà Hứa thì lẽ họ sẽ khó lắm. Có lẽ sếp cân nhắc tới việc đó nên mới bảo cô tiếp tục ở chung cư.

Trợ lý Lâm há miệng nhưng gì. Thế là đổi chủ đề: “Vậy… cô tính như thế nào?”

Loading...