Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-10-04 05:45:04
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

còn xong Hứa Thanh Vi ngắt lời: “Không cần , em chuẩn .”

“Hả...”

Cô Lâm nghi hoặc chủ nhà , Hứa Thanh Vi vẻ mặt thản nhiên, lúc mới phát giác… bầu khí giữa bọn họ đúng lắm.

Bọn họ ? Vừa mới trở về gặp mặt cãi ? Không vì những tin đồn của chủ ở nước ngoài đấy chứ?

Cô Lâm định gì đó nhưng Cố Hoành bỗng lên tiếng: “Chị Lâm, chị .”

Thế là những lời cô Lâm định nuốt trong. Cô vẫn dám trái lời của chủ, chỉ khẽ khàng nhắc nhở một câu: “Hai vợ chồng gì từ từ …Ông cụ thích thấy hai cãi ạ.”

Thế nhưng chủ dường như thấy những gì cô . Thiếu phu nhân cũng chẳng quan tâm khiến cô Lâm chỉ lắc đầu thở dài.

“Cậu chủ, thiếu phu nhân, .”, xong, cô Lâm đầu bỏ .

Sau khi cô Lâm rời khỏi, Hứa Thanh Vi bèn mở mắt. Cô khuôn mặt lặng như nước của Cố Hoành, khẽ mím môi. Thà đau một thôi nên cô cất bước tới, ngẩng lên : “Em suy nghĩ kỹ .”

Người đàn ông từ từ khuôn mặt cô.

Hứa Thanh Vi tiếp mà về phía cửa. Cô đóng cửa phòng bệnh , đó hất cằm về phía hành lang: “Mình qua bên đó chuyện .”

Ông cụ là thấy hai chia tay. Dù hiện tại ông cụ rơi trạng thái hôn mê nhưng cô vẫn thảo luận chuyện hai ly hôn mặt ông.

Cố Hoành cũng từ chối bèn gật đầu.

Hai về phía hành lang. Không gian lặng như tờ, tiếng bước chân của họ vang lên rõ mồn một.

Lần , khi họ cùng xuất hiện ở đây là lúc ông cụ kết thúc phẫu thuật còn trong giai đoạn nguy hiểm. Lúc đó, cô ở đây với Cố Hoành, trông ông cụ một đêm.

Không ngờ đó là lúc tình cảm của họ ấm nồng nhất.

Có một khoảnh khắc nào đó, cô từng hi vọng hành lang sẽ kéo dài bất tận. Nếu như điểm tận cùng thì càng . Như bọn họ thể vai kề vai, bên mãi mãi.

Sự thật chứng minh, bọn họ lúc tới điểm cuối của hành lang, cần dừng .

Hứa Thanh Vi ngẩng đầu vầng trăng treo bên ngoài cửa sổ. Trăng vốn tròn, giờ dần mây che lấp, còn phát ánh sáng rõ ràng nữa mà mờ đục, ảm đảm nhiều.

Cô thôi trăng nữa, qua bên cạnh. Cố Hoành cũng đang lên bầu trời. Thực thì cũng trăng nữa.

“Cố Hoành.”, Hứa Thanh Vi gọi tên . Dù cô hạ quyết tâm nhưng lúc cũng khiến cô thấy thật khó khăn.

Lúc cô, cô mới tiếp: “Anh thật sự… ly hôn với em ?”

thể hỏi câu: “Anh thật sự thích em chút nào ?” thế nên cô dùng câu khác thế.

Cố Hoành trầm lặng vài giây: “Xin .”

Xin ?

Cũng Hứa Thanh Vi đầu thấy xin . Anh từng xin khiến cô thương, giờ xin …vì thể thích cô.

Lời xin thứ nhất cô thể chấp nhận còn lời xin thứ hai thì cần thiết.

Cố Hoành thích cô, gì mà xin . Ai quy định nếu thích thì cảm thấy mắc nợ chứ?

Nếu mà như thế thì Cố Hoành mắc nợ nhiều lắm.

Trong chuyện tình cảm, đúng sai. Vì , cô hận Cố Hoành. Dù thì cũng như ba năm , lời nào bỏ . Lần rõ ràng , là thích cô.

Như , rõ ràng, sẽ còn chấp niệm nữa.

Hứa Thanh Vi chậm rãi gật đầu: “Được, nếu như thì em đồng ý ly hôn, điều…”

“Đơn ly hôn cần sửa.”, xong, cô ngước Cố Hoành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-327.html.]

Cố Hoành vẫn vô cùng điềm nhiên, giọng điệu cũng thế: “Em sửa như thế nào?”

“Trong đơn đề cập tới tiền bồi thường, bộ em lấy. Anh giữ .”, Hứa Thanh Vi hề do dự, cô vô cùng kiên quyết.

“Cả tiền một tỉ tệ em cần trả cũng . Giờ em thể trả hết trong một nhưng mỗi tháng em sẽ chuyển một khoản tài khoản của . Kiểu gì cũng ngày trả hết.”

Người đàn ông khẽ chau mày. Không đợi , Hứa Thanh Vi tiếp: “Em đối với Cố tổng mà , một tỷ tệ là gì. đối với em, nó quan trọng. Nếu thật sự rõ ràng tất cả với em thì đừng từ chối.”

Cô dừng , đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo: “Em cần tiền của cũng là vì .”

Chuyện tình là do cô cam tâm tình nguyện bước . Kết quả, dù cô là thua thắng thì cô cũng đều chấp nhận. Nếu thể yêu thì chia tay nhưng đừng ai nợ ai hết.

Cố Hoành và Hứa Thanh Vi một lúc. Có vẻ như hiểu ý cô nên gì, chỉ gật đầu: “Tùy em.”

Một khi quyết định chia tay đúng là nên giăng mắc gì nữa.

Hứa Thanh Vi hít một thật sâu, cố nén sự cay đắng trong lòng. Cô tỏ lạnh lùng, tiếp tục : “Vậy đợi khi sửa xong đơn ly hôn thì chúng hẹn gặp, cùng giải quyết.”

Cố Hoành liếc cô, đáp dứt khoát: “Sáng mai .”

Sáng mai

Hứa Thanh Vi cũng hi vọng gì nhiều, chỉ là cô ngờ gấp như .

Cũng , nếu về sự lạnh nhạt thì ai bằng Cố Hoành.

Hứa Thanh Vi mỉm , đáp : “Tùy .”

Nói xong, bọn họ thêm gì nữa, cứ thế chìm trong im lặng. Khoảng hơn một phút , đàn ông lên tiếng: “Muộn lắm , để bảo trợ lý Lâm đưa em về”

“Không cần .”

Hứa Thanh Vi từ chối bỏ .

Sau khi cô một vài bước, giọng của Cố Hoành vang lên: “Hứa Thanh Vi, cảm ơn em.”

Hứa Thanh Vi dừng bước, hề đầu . Đôi mắt cô ánh lên vẻ rối rắm, cho tới khi câu thứ hai: “Hơn một tháng qua, cảm ơn em chăm sóc ông nội.”

Hứa Thanh Vi khẽ nuốt nước bọt.

Cô còn thì Cố Hoành câu thứ ba: “Chỉ là cần đến nữa.”

Sau , cô còn là nhà họ Cố nữa. Ông cụ cố cũng còn là ông của cô nữa nên cho cô đến đúng ?

Thực hôm nay cô cũng lời tạm biệt với ông cụ, nên cũng cần .

Hứa Thanh Vi , lạnh lùng: “Thứ nhất, em chăm sóc ông vì ông cũng thương, cũng yêu em, liên quan gì tới nhà họ Cố. Thứ hai, yên tâm, cần nhắc, em sẽ bao giờ tới nữa.”

nuốt nước bọt, câu cuối cùng: “Ngày mai chín giờ sáng, gặp ở tòa.”

Cố Hoành đáp : “Được”

Hứa Thanh Vi cũng bỏ khi hết câu.

Cô chạy trong thang máy. Khi cánh cửa đóng thì cô cũng chịu đựng thêm nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Thang máy xuống lầu một. Tiếng ting vang lên. Cánh cửa mở .

Hứa Thanh Vi cúi đầu, giấu khuôn mặt trong mái tóc. Cô đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng hít một thật sâu mới bước .

là đêm khuya nhưng bệnh viện vẫn đông nghịt . Hứa Thanh Vi nhanh chóng bắt taxi, kéo cửa xe .

Mắt cô vẫn còn đỏ, cô ngước tài xế, địa điểm cúi xuống.

Thế nhưng cũng do ảo giác mà cô luôn cảm thấy tài xế trông quen lắm. Cô vô thức ngước lên . Người tài xế lúc lưng về phía cô còn đội mũ nên cô thể nhận là ai.

Cô cũng chẳng tâm trạng để nghĩ thêm nữa. Thế là cô ngoài, những cảnh vật chạy ngược ngoài ô cửa xe.

Loading...