Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-10-03 15:05:00
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô Lâm mắt tinh, thấy thế liền nở nụ rạng rỡ khiến khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn: “Cô chủ, cô xem, mà, chủ mà hết bận thì chắc chắn sẽ gọi ngay cho cô, chẳng bây giờ đang gọi cho cô ? Cô cũng là… chủ giờ bận, cô đại nhân đại lượng đừng chấp .”

Không chấp ?

Nửa tháng còn nhưng bây giờ thì khó.

Vừa nãy cô nghĩ kĩ , nếu Cố Hoành giải thích, xin cô tử tế và đảm bảo thì đừng hòng cô tha thứ.

Hứa Thanh Vi máy ngay mà chờ chuông reo một lúc, cô mới chậm rãi bấm nút , lạnh nhạt : “Có chuyện gì ?”

Giọng trầm thấp của đàn ông chậm rãi vang lên: “Anh về chung cư , bây giờ em về , chuyện với em.”

Trước đó là sẽ đến bệnh viện, kết quả đến mà về chung cư? Sao nào? Anh định hạ khép nép xin cô nhưng để khác thấy ?

Được thôi, cô cũng xem xem sẽ gì với cô.

Từ đến nay cô từng bất cứ lời ngọt ngào nào, chắc cô thể lấy cả gốc lẫn lãi đấy nhỉ?

“Vâng.”, lúc trả lời, Hứa Thanh Vi vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt, để duy trì dáng vẻ tức giận của cô.

Sau khi tắt điện thoại, Hứa Thanh Vi dậy chào cô Lâm, cô Lâm hiểu ý mỉm , phẩy tay : “Về , về , ở đây trông nom là , hai cũng hơn một tháng gặp , tối nay hãy chuyện gì đó cho thoải mái …”

Nói đến câu cuối, cô còn nháy mắt.

Sao Hứa Thanh Vi hàm ý của cô chứ? Tuy cô chuẩn về để tính sổ với Cố Hoành nhưng vẫn cô Lâm trêu chọc khiến cho gò má đỏ ửng.

chuyện nữa mà xách túi, nhanh chân rời khỏi phòng bệnh, vẫn thể thấy tiếng vang lên lưng.

Lúc bóng tối buông xuống, đèn nê-ông trong thành phố sáng rực. Bởi vì là giờ cao điểm tắc xe lúc tan nên xe của Hứa Thanh Vi cứ dừng nhưng cô nóng lòng còn ý định để Cố Hoành chờ đợi.

cô cũng chờ hơn một tháng .

Khoảng hơn một tiếng , cuối cùng xe của Hứa Thanh Vi cũng lái bãi đỗ xe của chung cư. Cô tắt máy, đẩy cửa xuống xe, về phía thang máy.

Trong thời gian ngắn ngủi thang máy, trong đầu cô hiện lên vô cảnh tượng Cố Hoành “xin ” hoặc là “lấy lòng” cô nhưng với cá tính của thì quả thực khó mà tưởng tượng. Anh sẽ thế nào đây?

Cuối cùng cô cũng ở cửa chung cư.

Lúc tìm chìa khóa trong túi xách, trong đầu cô khỏi hiện lên suy nghĩ, đằng cánh cửa , liệu Cố Hoành chuẩn niềm vui bất ngờ gì đó cho cô nhỉ…

Cái khác , ít nhất cũng tặng cô một bông hồng chứ!

Cô thừa nhận, khi cô báo thấy Cố Hoành tặng hoa hồng cho cô chủ của Tả Thị, cô vẫn chút đau lòng, bởi vì Cố Hoành quả thực từng chính thức tặng hoa cho cô nào.

Nghĩ đến đây, khóe môi cô khỏi vểnh lên nhưng nhanh nén xuống.

Khi mở cánh cửa chung cư, thấy căn phòng yên tĩnh và lạnh lẽo, tất cả tưởng tượng của Hứa Thanh Vi đều tắt ngúm.

Không bất cứ niềm vui bất ngờ nào, hoa, cũng điều gì đặc biệt như trong tưởng tượng của cô…

Cố Hoành sống nữa, hề sai điều gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-322.html.]

Hứa Thanh Vi mím môi, kìm nén lửa giận đang bùng lên. Cô đặt túi xách lên tủ giày, nhanh chóng giày sang dép lê đó phòng.

Trong phòng khách ai, đèn trong phòng ngủ cũng bật. Không cần đoán cũng chắc chắn đang ở phòng việc nhưng quả thực nhiều việc như ?

Hứa Thanh Vi về phía phòng việc, cửa phòng khóa, ánh đèn rọi từ bên trong . Lúc cô bước , đầu tiên là về phía bàn việc, thấy bóng dáng Cố Hoành . Sau đó cô quanh phòng việc mới thấy đang ở ngoài ban công, lưng về phía cô, một tay tùy ý đặt lan can, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ánh lửa lập lòe. Tay còn của đang cầm điện thoại, kề tai gọi điện thoại.

Hứa Thanh Vi bất giác cất bước tới.

Chỉ thấy giọng trầm thấp của đàn ông: “Ừ, em gửi thời gian cho , sẽ bảo đón em.”

Câu thành công khiến Hứa Thanh Vi dừng bước.

Rõ ràng chỉ là cuộc chuyện bình thường nhưng khiến trái tim cô nhói lên, trong lòng ngập tràn cảm giác khó chịu mơ hồ.

“Em” trong miệng là ai? Là cô chủ của Tả Thị ?

Cho dù cô hề nghĩ về hướng đó nhưng vẫn khống chế suy nghĩ của , chắc hẳn đây chính là giác quan thứ sáu đáng sợ của phụ nữ.

tiếp nữa, vốn dĩ định về sô pha xuống chờ gọi điện thoại xong. lúc đó, máy in bỗng vang lên tiếng động, cô ngoái đầu , đang gửi văn kiện tới, tờ giấy đang chìa từng chút một.

Cô nghĩ là văn kiện gì đó của tập đoàn Cố Thị nên ý định xem nhưng khóe mắt liếc thấy cái tên quen thuộc in tờ giấy. Cô vốn chỉ liếc qua nhưng khỏi khựng , cho kĩ.

nhầm, đúng là tên của cô…

Mà cô cũng xa lạ với văn kiện , bởi vì đó từng thấy trong phòng việc. Lần cô bất cẩn đổ chồng văn kiện bàn Cố Hoành, trong đó kẹp báo cáo kiểm tra sức khỏe giống như thế .

Chỉ điều đây là báo cáo mới nhất.

Tờ giấy hẳn khỏi máy in, kết quả dự đoán phía cũng lọt mắt cô. Cô tập luyện phục hồi với Simon một thời gian, cộng thêm khi sức khỏe của , cô càng tập trung tập luyện hơn, sức khỏe hơn nhiều. Theo kết luận Simon ở bên thì phục hồi tám phần.

Vốn dĩ đây là chuyện vui nhưng , trái tim cô chút nặng nề.

Khi cô đang đờ đẫn chằm chằm báo cáo thì Cố Hoành gọi điện thoại xong. Anh giơ tay lên, rít hai t.h.u.ố.c mới xoay trở phòng việc. Nhìn thấy Hứa Thanh Vi, hề bất ngờ, chỉ cất bước tới, đầu tiên là dập điếu t.h.u.ố.c trong tay chiếc gạt tàn đặt bàn việc, đó chìa cánh tay .

Cánh tay sượt qua Hứa Thanh Vi, cầm tờ báo báo kiểm tra sức khỏe lên, lướt qua một lượt, khóe môi nở nụ hài lòng: “Sức khỏe của em hồi phục .”

Hứa Thanh Vi ngẩng đầu, đàn ông chỉ cách cô hai bước. Sắc mặt bình thản trầm tĩnh, đáy mắt sâu thẳm, vẫn là dáng vẻ khiến cảm xúc nhưng khác với tưởng tượng của cô.

Câu đầu tiên lúc gặp khi xa cách hơn một tháng ít nhất cũng nên chỉ là một câu hời hợt như chứ?

Sự kích động của cô như tạt một gáo nước lạnh, cảm xúc cũng kìm nén. Cô mấp máy đôi môi, cuối cùng vẫn trả lời: “Trước khi bảo em chăm sóc bản tử tế, em đồng ý với thì sẽ .”

“Ừ.”

Cố Hoành lạnh nhạt đáp , cũng tò mò hỏi xem tại chuyện phục hồi sức khỏe .

Anh tiện tay đặt báo cáo lên bàn việc, : “Em ăn tối ?”

“Chưa.”

Tuy Hứa Thanh Vi nhiều câu hỏi nhưng lúc lên tiếng hỏi , cô luôn ở thế động mặt Cố Hoành.

ngốc, nếu lúc vẫn cảm nhận điều gì khác lạ thì cô sống uổng phí .

Loading...