Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-10-03 15:04:51
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, cô chủ thể kiên định tin tưởng chủ là phúc của , cũng hi vọng chủ sẽ phụ lòng tin của cô.

Ngày hôm , Hứa Thanh Vi tập luyện ở chỗ của Simon xong, lúc tắm rửa, ngoài quần áo, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô vội vàng mặc quần áo , đó mới cầm điện thoại, ngón tay lướt sang phím máy.

“Cô Lâm, ạ?”

Cô vốn nghĩ chăng ông nội chuyển biến gì, ngờ cô Lâm : “Cô chủ, chủ về đây … Cậu cho cô ?”

Hứa Thanh Vi chợt ngây , Cố Hoành về ?

“Về… từ lúc nào?”

Nghe cô hỏi, cô Lâm ngay chủ vẫn thông báo cho cô. Có lẽ là con trai cô gọi cho cô quen , cho nên cũng chỉ thông báo cho một . Dù cũng sẽ chuyển lời cho cô chủ.

Cô Lâm vội vàng trả lời: “Sáng hôm nay về . Lúc đáp máy bay, Tiểu Lâm nhà gọi điện thoại cho nhưng là công ty cuộc họp quan trọng, chủ và nó thẳng đến công ty mở cuộc họp, đợi cuộc họp kết thúc sẽ đến bệnh viện thăm ông cụ.”

Dừng một lúc, cô tiếp: “Cô chủ, cô tập gym xong ? Xong thì qua đây đợi chủ chung .”

Hứa Thanh Vi nhàn nhạt ừ một tiếng, đó cúp máy.

Sáng hôm nay là về ?

Cô kiểm tra kỹ điện thoại của , thấy cuộc gọi nhỡ, cũng tin nhắn

Ngay cả khi về cũng tự giác gọi cho cô một cuộc điện thoại gửi tin nhắn ? Phải là… đến hôm nay, công tác hơn một tháng.

Một nửa ngày đó, tin đồn giữa phụ nữ khác như sấm đ.á.n.h bên tai.

Rốt cuộc là tự tin cô sẽ tin tưởng , cảm thấy cần thiết với cô một tiếng?

Nói thật, lúc , cô thật sự khó chịu, cũng buồn bực!

đợi lát nữa gặp , giải thích đàng hoàng cho cô, dỗ dành cô thì đừng mong cô sẽ dễ dàng tha thứ cho !

Hứa Thanh Vi thu dọn đồ đạc, đó khỏi phòng tập, lái xe đến bệnh viện.

Lúc cô đến là giờ ăn trưa nhưng thấy Cố Hoành và trợ lý Lâm vẫn đến, nghĩ rằng họ họp đến lúc nào mới xong, cô Lâm : “Cô chủ, là cô ăn cơm trưa nhé? Cô ăn món ăn trong căn-tin bệnh viện, ăn với cô ở quán nào gần đây?”

Thật Hứa Thanh Vi ăn nhưng bây giờ sức khỏe của cô quan trọng nhất, bản cô cũng dám qua loa, nghĩ một lúc : “Ăn món ở căn-tin bệnh viện .”

Thời gian cô luôn ăn món ăn lành mạnh, hôm nay cô thể về nhà nấu mà thức ăn của bệnh viện ít dầu ít muối, cũng xem là món ăn lành mạnh.

“Được, xuống lấy một phần cho cô!”, cô Lâm , đó dậy rời khỏi phòng bệnh.

Hứa Thanh Vi đến bên giường, kéo ghế xuống, dùng sức xoa bóp cánh tay ông như thường lệ, xoa bóp với ông: “Ông , cuối cùng Cố Hoành cũng công tác về . Anh bỏ cháu hơn một tháng, đợi về, ông nhớ dạy nhé.”

“Bỏ ông nội , bỏ vợ , lâu như cũng với chúng một câu, ông xem quá đáng ? Đợi hôm nay về, bắt quỳ bàn chà là quỳ bàn phím đây?”

“Dù ông chuyện nhưng cháu ông chắc chắn là về phía cháu. Ông nội, ông mau mau tỉnh , nếu , khi cháu và Cố Hoành cãi , ai bênh vực cho cháu nữa .”

“Ông nội, ông luôn mong cháu và Cố Hoành sinh cho ông một đứa chắt ? Cháu luôn cố gắng tập luyện hồi phục, cháu nhất định sẽ hồi phục sức khỏe thật , đó sinh một đứa bé thật mũm mĩm. Ông tỉnh mới thể thấy, cho nên ông nội, ông đừng ham ngủ nữa, ông ngủ một chút là , vẫn nên tỉnh thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-321.html.]

Cô Lâm lấy cơm , Hứa Thanh Vi những lời đó, vành mắt khỏi đỏ lên.

Người , bệnh lâu ngày còn con cháu chăm sóc nhưng cô chủ thật sự lòng, ngày nào cũng kiên trì ở bên ông cụ. Những gì thể cho ông cụ, cô đều hề do dự , tuyệt đối chút bất mãn nào.

Hơn một tháng nay, cô thật sự tận tâm luôn cả phần của chủ.

Ông cụ lầm cháu dâu , cũng uổng yêu thương cô… Ông quả thật chọn cho chủ một vợ .

Tập đoàn Cố Thị.

Cuộc họp kết thúc, cửa mở , các thành viên hội đồng quản trị lượt rời . Chẳng mấy chốc, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn Cố Hùng, Cố Hoành và trợ lý Lâm.

Cố Hùng nơi đó, sắc mặt cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi chằm chằm Cố Hoành đang cong môi nhàn nhạt, đầy vẻ chế giễu. Cuối cùng, ông phắt dậy, đạp đổ cái ghế bên cạnh, tức giận rời .

Trợ lý Lâm dõi theo bóng lưng ông rời , kìm cong môi , đó : “Cố tổng, kế tiếp chúng đến bệnh viện ?”

Cố Hoành dựa lưng ghế, khi đối mặt với áp lực của các cổ đông, vẫn thể mặt đổi sắc, bình thản như nhưng lúc , sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đầy u ám phức tạp.

Dường như… chuyện tiếp theo đối mặt còn khó khăn hơn việc đối mặt với các cổ đông như sói đói hổ vồ.

Trợ lý Lâm vốn gì đó nhưng vẻ mặt lúc của , liền nuốt những lời bụng. Anh gì, yên lặng ở bên cạnh, chờ Cố Hoành chỉ thị.

Khoảng hơn năm phút , cuối cùng Cố Hoành cũng lên tiếng: “Anh chuẩn một thứ cho .”

Trợ lý Lâm vội vàng : “Anh .”

Khi thấy mấy chữ Cố Hoành , mắt bỗng trợn to, sợ nhầm, hỏi với vẻ khó tin: “Cố tổng, chắc chắn chuẩn thứ chứ?”

Ngón tay Cố Hoành day ấn đường mệt mỏi, nhắm mắt , im lặng một lúc, khi mở mắt thì tỏ vẻ quyết đoán, che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt, lạnh lùng : “Đi chuẩn .”

Tuy trợ lý Lâm vẫn dám tin nhưng cũng dám chậm trễ, đáp một tiếng, đó lao khỏi phòng họp như cưỡi cân đẩu vân.

Hứa Thanh Vi chờ ở phòng bệnh một buổi chiều, vẫn thấy bóng dáng Cố Hoành.

Một cuộc họp mà kéo dài từ sáng đến chiều ? Hay là khi họp xong, cũng nóng lòng gặp cô nên tiếp tục ở công ty việc?

Tuy Hứa Thanh Vi từng tìm nhiều lý do cho Cố Hoành nhưng cô thực sự tức giận.

Chờ gặp cô thì sẽ đơn giản là quỳ bàn phím quỳ bàn giặt là thể giải quyết nữa. Cô nghĩ xem trừng phạt như thế nào mới thể nguôi giận.

Ngay cả cô Lâm cũng cằn nhằn: “Sao chủ vẫn đến nhỉ? Cuộc họp kết thúc luôn ? Hay là… gọi cho Tiểu Lâm hỏi xem ?”

Hứa Thanh Vi lạnh lùng ngăn : “Chị cần gọi, đến thì tự nhiên sẽ đến, đến thì cũng cần.”

Sao cô Lâm thể sự tức giận của cô chứ nhưng cũng khó trách cô vì cô khoan dung lắm . Làm việc ở nước ngoài thì gì, về nước mà vẫn dửng dưng như .

cô Lâm vẫn hai họ hòa thuận nên vẫn định đỡ mấy câu cho chủ nhà , để Hứa Thanh Vi nguôi giận. Còn mở miệng thì chuông điện thoại của Hứa Thanh Vi vang lên.

Hứa Thanh Vi lấy điện thoại màn hình, đó nhấp nháy ba chữ Cố Hoành…

Hừ, cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho cô ? Chịu liên lạc với cô ? Ai còn tưởng và cô còn bất cứ mối quan hệ gì cơ đấy!

Loading...