Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:50:33
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cố Hoành, nào? Cậu vẫn với con ch.ó của ăn khách sáo với ?”

Trước , dù Cố Hùng bất mãn với Cố Hoành đến thì ngoài mặt vẫn duy trì tình , gọi là “Cố Hoành” Bây giờ ông gọi thẳng cả tên lẫn họ của , thậm chí còn như , trợ lý Lâm nổi giận đùng đùng: “Ông…”

Cố Hoành giơ tay, ngăn trợ lý Lâm tiếp tục tranh cãi. Anh nhếch môi nhưng đáy mắt ý nào, cất bước tới.

Cố Hùng gác luôn hai chân lên bàn, hất cằm càng ngạo mạn hơn: “Cố Hoành, ngờ cũng ngày hôm nay, sẽ cho nếm mùi từ thiên đường xuống… A…”

Ông còn xong, Cố Hoành vòng qua bàn việc tới mặt ông , giơ chân lên đá chiếc ghế chút khách sáo. Bánh xe ghế sức đạp của cho trôi về phía , Cố Hùng vững, nặng nề ngã ngửa , đó phần eo phát một tiếng rắc, cứ như gãy xương khiến ông đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, kêu đau oai oái.

Chiếc giày da sáng loáng của Cố Hoành đạp về phía , mắt thấy sắp đạp mặt Cố Hùng, ông nhịn đau, cố gắng tránh . Giây tiếp theo, giọng trầm thấp lạnh lùng của Cố Hoành vang lên từ đỉnh đầu, mang theo châm chọc và lòng nhắc nhở: “Ngồi chỗ nên , cẩn thận kẻo trẹo eo.”

“Mày…”

Rõ ràng là khiến ông ngã khiến eo thương, bây giờ những lời như , Cố Hùng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “Cố Hoành, mày đừng tưởng tao đang đùa với mày, mày hãy xem cái .”

Ông giãy giụa chống dậy, cố gắng nhịn đau, dùng sức đẩy mạnh thứ mà ông đặt bàn từ đến mặt Cố Hoành, gõ ngón tay thứ đó, gằn giọng : “Đọc cho kĩ .”

Cố Hoành ngước mắt liếc thứ , là một văn kiện, giấy trắng mực đen, đập thẳng mắt.

Nhìn vẻ mặt sầm xuống của Cố Hoành, Cố Hùng khỏi nở nụ dương dương đắc ý: “Cố Hoành, sắp đến cuộc họp cổ đông nhiệm kỳ mới mỗi năm một . Đến lúc đó, mày và cả con ch.ó của mày đều cút khỏi tập đoàn Cố Thị.”

Ông xong, Cố Hoành bình thản liếc ông , ánh mắt lạnh lùng độ ấm còn mang theo thở nguy hiểm chí mạng khiến ông sợ hãi lùi liên tục.

“Dù tao cũng , đừng trách tao nhắc nhở mày, so với việc chờ đến hôm đó mất hết mặt mũi thì mày hãy cuốn gói biến luôn ngày hôm nay .”

Nói xong những lời đe dọa cuối cùng, Cố Hùng dám ở nữa, ôm cái eo trẹo, tập tễnh rời khỏi phòng việc.

Trợ lý Lâm ở bên cạnh hiểu gì, ai cho Cố Hùng lá gan mà ông dám khiêu khích boss lớn như chứ?

Anh khỏi bước tới, văn kiện mà Cố Hùng mang tới. Khi thấy dòng chữ đó, hai mắt bỗng trợn to, vẻ mặt thể tin : “Sao… thể thế …”

Cố Hoành liếc , giọng nhẹ: “Chính vì thứ mới cần khiến ông nội rơi tình trạng hôn mê hoặc mất mạng, cách thức bọn họ tay chẳng khác nào năm đó.”

Tuy giọng bình thản như nhưng trợ lý Lâm vẫn khỏi run rẩy.

Mưu ma chước quỷ như , kéo dài bao nhiêu năm nay, nuốt chửng nhà họ Cố từng chút một, đúng là đáng sợ.

Trợ lý Lâm vẫn thể tin nội dung trong văn kiện là thật, nhíu mày suy nghĩ, đoán mò: “Cố tổng, liệu văn kiện là giả ?”

Cố Hoành cầm văn kiện lên, lật đến trang cuối cùng, nghiên cứu thật kĩ chữ ký và con dấu đó.

Anh nhắm mắt , giọng trầm thấp: “Cố Hùng dù ngu dốt đến cũng sẽ lấy văn kiện giả để diễu võ giương oai, chắc hẳn thứ là thật.”

“Vậy… Cố tổng, định thế nào?”, sắc mặt trợ lý Lâm vô cùng nghiêm trọng.

Nếu thứ mang trong cuộc họp cổ đông thì tập đoàn Cố Thị sẽ thực sự đổi chủ.

Cố Hoành nhất thời gì, xoay tới cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt bầu trời bên ngoài. Tập đoàn Cố Thị là tòa nhà cao nhất trong khu thương mại , thể xuống tất cả những tòa nhà khác, xuống , và xe bé như con kiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-318.html.]

Giang sơn là tâm huyết các đời nhà họ Cố truyền , là thứ nhất định giữ , cho phép khác nhòm nhó và cướp đoạt.

Cố Hoành im lặng lâu, trong đầu hiện lên cảnh tượng mờ ảo, cuối cùng nó trở nên rõ ràng, một bên là ông cụ Cố đang giường bệnh, một bên là Hứa Thanh Vi sắc mặt trắng bệch.

Đáy mắt bỗng ngập tràn đau khổ.

Trợ lý Lâm đó chờ câu trả lời của Cố Hoành, hoặc là chỉ thị gì đó cho nhưng gì. lúc tưởng Cố Hoành vẫn nghĩ cách giải quyết, trả lời thì giọng trầm thấp của vang lên: “Đặt vé máy bay cho , …”

Hứa Thanh Vi ở với ông cụ Cố một buổi sáng thì cô Lâm cưỡng chế bắt về nghỉ ngơi.

cô cũng hứa với Cố Hoành nên lằng nhằng, dậy, bảo chú Lâm lái xe đưa cô về chung cư. Cô định ăn chút gì đó đó ngủ một giấc, tinh thần lên sẽ đến bệnh viện với ông nội.

nhà, đang giày ở cửa thì thấy chuông điện thoại vang lên. Cô vội vàng mở khóa túi xách, lấy điện thoại , thấy là Cố Hoành gọi đến thì lập tức máy.

Tưởng là Cố Hoành kiểm tra chuyên cần, bên còn gì, cô nhanh nhảu : “Cố Hoành, em ngoan lắm nhé, bây giờ em đang ở chung cư . Em sẽ nghỉ ngơi đầy đủ đến bệnh viện, cần lo cho em .”

Cố Hoành bình thản đáp : “Ừ.”

Hứa Thanh Vi cảm giác giọng của là lạ, khỏi : “Cố Hoành, chuyện gì ? Giọng của lạ lắm…”

Bên dừng mấy giây, hời hợt đáp: “Không gì, công tác một chuyến, bây giờ đang ở sân bay .”

“Hả? Đột ngột ?”

Tuy Cố Hoành thường xuyên công tác nhưng bây giờ ông nội như , tình hình còn định, rời để xử lý việc công lúc ?

“Ừ.”, Cố Hoành ý định giải thích nhiều: “Phía ông nội sắp xếp thỏa , bác sĩ sẽ chăm sóc ông chu đáo. Việc em cần là tự chăm sóc cho bản , ?”

Cố Hoành giờ gì đều lý do, nhiều thì Hứa Thanh Vi cũng truy hỏi đến cùng nữa.

Chắc là quả thực chuyện gì đặc biệt gấp nên mới lựa chọn công tác lúc . Anh đủ phiền lòng , cô thể để trong lúc công tác còn lo cho ông nội và cô.

Hứa Thanh Vi gật mạnh đầu: “Anh yên tâm , em sẽ chăm sóc cho ông nội và em.”

Cố Hoành, lúc nào thì về?”

Dường như Cố Hoành trầm ngâm một lát mới đưa câu trả lời: “Chắc là hơn nửa tháng.”

Như thì lâu, Cố Hoành công tác, cùng lắm chỉ một tuần, mất nhiều thời gian như , xử lý chuyện gì khó nhằn ?

Hứa Thanh Vi vô thức định hỏi miệng thì thấy tiếng của trợ lý Lâm vang lên ở bên điện thoại: “Cố tổng, chúng lên máy bay .”

Hứa Thanh Vi phiền lên máy bay, lập tức nuốt ngược những lời bụng, đổi thành: “Cố Hoành, lên máy bay , đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em.”

“Ừ.”

Cố Hoành đáp tắt điện thoại một cách lưu loát.

Nghe tiếng tút tút tút, Hứa Thanh Vi chớp mắt, bỗng dưng cảm thấy chút quen.

Loading...