Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:50:25
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, một khi tay là sẽ ngóc đầu trở như .
Ông cụ Cố ngã, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, e rằng đây chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo… chắc là sắp nổi sóng to gió lớn .
Cố Hoành im lặng một lát, thu cảm xúc nơi đáy mắt, cho đến khi bất cứ suy nghĩ gì, dặn dò: “Tìm canh chừng phòng bệnh của ông , cho bất cứ ai gần.”
Trợ lý Lâm gật đầu: “ sẽ sắp xếp chu đáo.”
Lúc Cố Hoành mới rời mắt khỏi khuôn mặt , xuống bữa sáng đang xách trong tay đó giơ tay : “Đưa cho .”
“Anh đói ?”, trợ lý Lâm đưa bữa sáng cho .
Để Cố Hoành thể ăn nhiều hơn, còn nhiệt tình giới thiệu: “Bữa sáng của nhà ngon lắm, mua hẳn mấy món thích ăn…”
Còn xong, Cố Hoành ngắt lời chút khách sáo: “ đói.”
“Hả?”
Cố Hoành ném thêm một câu: “Hứa Thanh Vi đói.”
“…”
Dứt lời, Cố Hoành quan tâm đến trợ lý Lâm nữa, xách theo bữa sáng, xoay về phía phòng bệnh Hứa Thanh Vi đang ở đó.
Hứa Thanh Vi cũng ngủ sâu giấc lắm, lúc Cố Hoành đẩy cửa bước , cô thấy tiếng động, lập tức mở bừng mắt. Sau đó nhận đang giường, cô liền bật dậy.
Cô ngoảnh sang Cố Hoành, xoa đôi mắt, tầm mắt vẫn chút mơ hồ: “Em ngủ bao lâu ?”
“Được tý thôi.”
Cố Hoành bước tới, lắc bữa sáng trong tay mắt cô: “Em đói, đ.á.n.h răng rửa mặt ăn sáng , đó ngủ tiếp.”
“Em...”, Hứa Thanh Vi vốn định khẩu vị nhưng mới một chữ, cô bỗng nhớ gì đó, liền nuốt những lời còn bụng.
Bây giờ ông nội như đủ khiến Cố Hoành phiền lòng , vốn dĩ sức khỏe cô , để Cố Hoành thêm lo lắng nữa.
Hứa Thanh Vi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Cô vén chăn lên, đang định xuống giường thì Cố Hoành đặt bữa sáng lên tủ đầu giường đó chìa tay ôm cô phòng tắm mới đặt cô xuống.
Hứa Thanh Vi mỉm với , bắt đầu đ.á.n.h răng rửa mặt.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Cố Hùng chuyện của ông cụ Cố, vội vàng cùng vợ là Vinh Phương Hoa chuẩn viện thăm, xong quần áo thì gọi điện thoại tới.
Ông và Vinh Phương Hoa , đó bấm nút , giọng cung kính: “Tiên sinh.”
Giọng của vang lên: “Chắc hiện giờ ông tin ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh chứ?”
Cố Hùng đầu tiên là sửng sốt, đó khỏi khâm phục ông .
Chuyện ông cụ Cố xảy chuyện tối hôm qua, ngay cả nhà họ Cố như ông cũng mới sáng nay, mà còn cả ông nữa.
“ , tin, đang chuẩn đến bệnh viện thăm ông .”
Người bật : “Không cần thăm , thể luôn cho ông kết quả, lẽ ông cụ Cố sẽ tỉnh nữa .”
“Nghiêm… nghiêm trọng đến ?”
Bao năm nay, ông cụ Cố vẫn quan tâm đến Cố Hùng, ông ít nhiều cũng tình cảm, lúc trong lòng bỗng trở nên nặng nề.
“Không nghiêm trọng thì cơ hội của ông thể đến chứ?”
Câu rõ ràng là hàm ý, Cố Hùng nhíu mày: “Tiên sinh, ý ông là ?”
Ông bỗng nghĩ gì đó: “Chắc … chuyện của ông là do ông lên kế hoạch đấy chứ?”
“Phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-317.html.]
Người giấu giếm gì: “Dù Cố Hoành thận trọng đến thì cũng đề phòng quân cờ cài cắm từ nhiều năm .”
Ông thôi, nhắc đến chuyện nhiều, tiếp: “Lần , tặng ông một món quà lớn, giúp ông cướp đoạt Cố Thị. Ông thông minh lên chút , đừng hỏng việc nữa, cơ hội hiếm như thế sẽ thứ ba .”
“Món quà gì ?”
“Ra ký nhận chuyển phát nhanh .”
Sau khi tắt máy, Cố Hùng xuống tầng, giật lấy chuyển phát nhanh mà giúp việc cầm , nhanh nhẹn mở . Khi thấy thứ ở bên trong, mắt ông liền sáng lên.
Ông vui mừng hết sức, bàn tay run rẩy lấy điện thoại , gọi cho Cố Hoành.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Hứa Thanh Vi đang ăn cháo đậu đỏ, thấy Cố Hoành chỉ cô ăn mà ăn, cô bất mãn dẩu môi: “Anh cũng ăn một ít chứ.”
Không thể lúc nào cũng bắt cô giữ gìn sức khỏe còn bỏ bê sức khỏe như . Bây giờ ông nội đang thế , là lúc cần bọn họ nhất, cả và cô đều khỏe mạnh.
Cô múc một thìa cháo đậu đỏ lớn, kề miệng : “A…”
Cố Hoành bất đắc dĩ mỉm , ngón tay gõ trán cô nhưng vẫn há miệng, vịn tay cô ăn thìa cháo .
Điện thoại đặt bàn bỗng rung lên, Cố Hoành tiện tay cầm lên, thấy hiển thị cuộc gọi, mặt cảm xúc ném điện thoại lên bàn, coi như thấy.
Hứa Thanh Vi cầm bánh quẩy lên xé đôi, c.ắ.n một miếng, đưa nửa còn cho Cố Hoành, hỏi: “Không ?”
“Không cần .”, Cố Hoành lười biếng đáp, liếc chiếc bánh quẩy cô đưa cho, cầm lấy mà vịn tay cô, c.ắ.n một miếng, hưởng thụ việc cô đút cho ăn.
Điện thoại rung một hồi thì tự tắt nhưng nhanh rung lên tiếp.
Ánh mắt Cố Hoành tỏ vẻ mất kiên nhẫn nhưng khi Hứa Thanh Vi vẫn dịu dàng, : “Em cứ ăn , điện thoại.”
“Vâng.”
Cố Hoành cầm điện thoại, dậy, cất bước tới cửa sổ, ngón tay trượt màn hình để bấm nút đó kề tai, giọng trầm trầm lạnh lùng vang lên: “Chuyện gì ?”
Hứa Thanh Vi bên những gì, khi cô ngước mắt về phía Cố Hoành, thấy ánh mắt dường như càng trở nên lạnh lẽo, cả tỏa sát khí.
chỉ trong nháy mắt biến mất khiến tưởng rằng cảnh tượng chỉ là ảo giác.
Mấy phút , Cố Hoành mới kết thúc cuộc gọi. Anh xoay bước tới nhưng xuống tiếp tục ăn sáng với cô mà : “Anh về công ty một chuyến, để bảo trợ lý Lâm đưa em về nghỉ ngơi. Ở đây em cần lo, lát nữa cô Lâm sẽ tới.”
Hứa Thanh Vi vội vàng lắc đầu: “Em nghỉ ngơi đủ , cứ việc , chỗ ông nội em sẽ trông nom.”
“Hứa Thanh Vi...”, Cố Hoành nhíu mày, rõ ràng là đồng ý.
Cô lập tức giơ hai tay lên thề thốt: “Nếu em thấy mệt, em sẽ cố chịu đựng mà về nghỉ ngơi ngay. Anh cho em ở thêm với ông nội, chuyện với ông . Anh cũng là lúc mà thấy quen chuyện, lẽ thể khiến ông tỉnh dậy .”
Giống như lúc khi gặp t.a.i n.ạ.n hôn mê, cô cũng kiên trì chuyện với bỏ ngày nào, chẳng cuối cùng cũng đ.á.n.h thức ?
Cố Hoành im lặng cô một lúc, dường như lay chuyển cô, đành thỏa hiệp: “Buổi sáng thôi, trưa về nghỉ ngơi.”
“Vâng .”
Cố Hoành nhẹ nhàng xoa đầu cô, đó cất bước rời khỏi phòng bệnh.
…
Phòng Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị.
Khi Cố Hoành và trợ lý Lâm bước phòng việc, thấy Cố Hùng bàn việc rộng rãi, vị trí đó chỉ thuộc về Tổng giám đốc.
Sau khi Cố Hùng ép giao cổ phần Cố Thị, gạch tên khỏi tập đoàn Cố Thị thì ông cấm bước tòa nhà Cố Thị nữa.
Không ngờ, hôm nay ông chỉ bước tòa nhà Cố Thị mà còn nghênh ngang phòng Tổng giám đốc, vị trí của Cố Hoành?
Ông ngang ngược đến ?
Trợ lý Lâm bước tới, sẵng giọng : “Cố Hùng, chiếc ghế là chỗ mà ông thể ?”
Cố Hùng “Thượng Phương bảo kiếm” mà tặng cho, bây giờ thể là vênh váo hết chỗ , dáng vẻ tự đắc, ngay cả Cố Hoành ông còn coi gì, huống hồ là một trợ lý nhỏ bé.