Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 316
Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:50:16
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không cần.” Giọng của Cố Hoành càng khàn , trong giọng còn chút run rẩy:
“Hứa Thanh Vi, em , luôn phần của .”
Nghe thì nước mắt Hứa Thanh Vi càng tuôn nhiều hơn.
Khi xưa, lúc bố Cố Hoành qua đời, cũng như ? Đau khổ đến thế nhưng đè nén giấu ?
Cô vẫn gì đó nhưng cổ họng nghẹn ngào gì, cuối cùng chỉ thể dùng sức gật đầu.
Lần , ít nhất vẫn còn cô ở bên cạnh , hơn nữa bây giờ y học phát triển, ông cụ Cố chắc sẽ mãi như .
Bọn họ rời mà xuống dãy ghế ngoài phòng bệnh.
Hứa Thanh Vi mệt, dù vẫn luôn gắng gượng chống đỡ tinh thần nhưng mí mắt vẫn ngừng sụp xuống. Cố Hoành thấy , nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, kéo đầu cô gác lên vai , nhỏ giọng : “Ngủ một lát , thức trông là .”
Mí mắt Hứa Thanh Vi khép hờ, cuối cùng nhắm .
Bầu trời bên ngoài dần dần hửng sáng từ lúc nào, nơi hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã. Cố Hoành ngước mắt lên, bác sĩ Lý đang vội vã tới, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Ông bước tới, đang định chuyện với Cố Hoành thì giơ ngón tay thon dài lên kề môi, động tác “suỵt.”, giọng nhỏ: “Đừng cô tỉnh.”
Những lời đến bên miệng bác sĩ Lý nuốt ngược trở .
Cố Hoành Hứa Thanh Vi, cô vẫn đang say sưa giấc nồng, đó : “Có phòng trống ?”
Bác sĩ Lý hiểu ý: “Bây giờ bảo sắp xếp, Cố tổng, lát nữa qua phòng việc của nhé, chuyện quan trọng với .”
“Được.”
Bác sĩ Lý bước về phía y tá, dặn dò một câu, y tá kiểm tra máy tính, đó dậy, bước về phía Cố Hoành, dẫn đường cho .
Cố Hoành ôm ngang Hứa Thanh Vi, đến một phòng bệnh trống, đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Anh đắp chăn cho cô, dém chặt góc chăn đó cúi đầu hôn lên trán cô, đó dậy khỏi phòng, đóng cửa .
Lúc phòng việc của bác sĩ Lý, ông đang bàn việc, chằm chằm một tập bệnh án, mày nhíu chặt, dường như đang hiểu chuyện gì đó, bên cạnh còn mấy viên thuốc.
Cố Hoành bước tới, kéo ghế , lên tiếng phiền ông mà kiên nhẫn chờ.
Bác sĩ Lý xem bệnh án cầm t.h.u.ố.c lên, hết xem ngửi. Khoảng mười mấy phút , dường như cuối cùng cũng phát hiện , ông đặt t.h.u.ố.c xuống, đó ngẩng đầu, mắt Cố Hoành.
Một đêm ngủ, lông mày Cố Hoành ẩn hiện vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng đầy tơ máu. Anh dựa lưng ghế, day ấn đường, giọng trầm thấp: “Ông thẳng .”
Bác sĩ Lý khẽ đẩy gọng kính sống mũi, hai tay đan đặt bàn, cân nhắc câu chữ một lát, mới thận trọng lên tiếng: “Cố tổng, nghi ngờ ông cụ Cố bất ngờ ngã cầu thang liên quan đến tình trạng sức khỏe của ông .”
Hàng lông mi dài của đàn ông khẽ run rẩy, đáy mắt chút gì ngạc nhiên, khuôn mặt cho dù mệt mỏi vẫn vô cùng trai càng bất cứ cảm xúc d.a.o động nào, dường như… chuẩn tâm lý sẵn sàng.
Anh bình thản : “Nói tiếp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-316.html.]
Bác sĩ Lý: “ nghiên cứu bệnh án của ông cụ Cố cả tối hôm qua, mấy năm nay, vẫn luôn kiểm tra sức khỏe định kỳ cho ông . Cơ thể ông đúng là một bệnh vặt của già nhưng về tổng thể vẫn khỏe mạnh, thêm ông luôn giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái, bình thường ngày nào cũng duy trì việc vận động nhẹ nhàng. Về cơ bản, sức khỏe của ông sẽ vấn đề gì lớn.”
“Tuy thời gian trong tiệc mừng thọ, ông vì tâm trạng kích động dẫn đến hôn mê nhưng một thời gian điều dưỡng, sức khỏe của ông thể là hồi phục như , thể nào những hành động đơn giản như lên xuống cầu thang.”
“Thế nên lấy t.h.u.ố.c kê cho ông trong thời gian , kiểm tra vấn đề gì. trong t.h.u.ố.c ông uống hết mà bảo mang từ nhà tổ đến, lấy mẫu kiểm tra, phát hiện trong đó trộn lẫn t.h.u.ố.c khác.”
“ nghĩ ông luôn uống loại t.h.u.ố.c trộn lẫn , tích lũy một lượng nhất định nên mới bất ngờ bùng phát. Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến ông ngã cầu thang .”
Cố Hoành nặng nề nhắm mắt , đôi môi mím chặt, bao trùm thở lạnh lẽo.
Tối qua khi đưa về nhà nghỉ ngơi, trợ lý Lâm cũng miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, đó tài nào ngủ , liền dậy, đ.á.n.h răng rửa mặt đó lái xe đến bệnh viện.
Trên đường qua một cửa hàng đồ ăn sáng, xuống xe mua hai suất đó xách lên xe, tiếp tục lái đến bệnh viện.
Lúc đến cửa phòng bệnh của ông cụ Cố thì thấy ai, đang định lấy điện thoại gọi cho Cố Hoành, hỏi xem và Hứa Thanh Vi ở thì thấy bóng dáng Cố Hoành trở về.
Anh vội vàng tiến lên đón: “Cố tổng, nghỉ ngơi đầy đủ , đây là hai suất ăn sáng, mua cho và cô chủ. Hai ăn nghỉ ngơi , để trông ông cho.”
Nói một hồi mới phát hiện thấy bóng dáng Hứa Thanh Vi , khó hiểu hỏi: “Cố tổng, cô chủ ?”
Dường như Cố Hoành thấy , cũng thấy lời , cứ thế qua , tới cửa sổ phòng bệnh, đó chằm chằm ông lão đang trong đó.
Trợ lý Lâm thấy thế, cũng buồn bã trong một cái, : “Cố tổng, đừng buồn quá, ông cụ Cố khỏe mạnh như , chắc chắn thể vượt qua cửa ải , sẽ …”
Anh bỗng dưng ý thức đang gì, sợ đến mức lập tức im bặt, thậm chí còn giơ tay lên tự tát mấy cái miệng , vội vàng xin : “Cố tổng, sai , cứ coi như thấy .”
Ánh mắt Cố Hoành bỗng chuyển từ phía ông cụ Cố về trợ lý Lâm thì thào : “Không là ngoài ý .”
Trợ lý Lâm nhất thời rõ: “Gì cơ?”
Hai nắm tay Cố Hoành siết chặt, tì lên cửa sổ thủy tinh, giọng cố gắng kìm nén nỗi đau đớn: “Bất kể là , đều là chuyện ngoài ý .”
Trước … …
Trợ lý Lâm ngây mất nửa phút, cuối cùng cũng hiểu những lời đầu đuôi của Cố Hoành, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, giọng còn mang vẻ khó tin: “Cố tổng, chứ? Sau khi bố qua đời, những bên cạnh ông cụ đều là những thể tin tưởng, thậm chí những giúp việc ở nhà tổ cũng lựa chọn nghiêm ngặt, thể cá lọt lưới chứ?”
“Không lỗ hổng nào là chui .”, ánh mắt lóe lên sát ý: “Lên kế hoạch từ hồi bố , đương nhiên khó mà phòng .”
Bao năm nay, tốn nhiều công sức đề phòng nên từng xảy chuyện gì ngoài ý .
nghĩa những ở trong tối bỏ cuộc. Bọn họ luôn chờ thời cơ hành động, là bố , bây giờ là ông cụ Cố, từng bước diệt trừ nhà họ Cố.
Trợ lý Lâm nghĩ kĩ những lời Cố Hoành mà sợ hãi.
, bố Cố Hoành qua đời là chuyện ngoài ý nhưng lúc đó ông cụ Cố ngã bệnh, Cố Hoành quá nhỏ, cho dù truy cứu thì cũng lực bất tòng tâm. Đến khi Cố Hoành dần trưởng thành, bắt đầu truy tra dấu vết của năm đó thì thời gian quá lâu, các manh mối mơ hồ đứt đoạn, mãi vẫn tiến triển gì.
Cố Hoành thể cảm giác mục đích của chỉ là những thứ , sớm phòng bên cạnh ông cụ Cố, nhưng… cuối cùng vẫn để đắc thủ.