Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 302
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:27:07
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Thanh Vi đến đây thì cảnh sát thế là ý gì, ánh mắt cô trở nên nghiêm túc, vẻ mặt cũng đanh , ngắt lời ông : “Ông nghĩ đang bao che cho Tiêu Thuần ? Thậm chí còn vu oan giá họa cho Vân Nhu?”
Hai bàn tay cô chậm rãi siết chặt, tức giận tiếp: “Đồng chí cảnh sát, dù mối quan hệ giữa và Tiêu Thuần đến , mối quan hệ giữa và Vân Nhu tệ đến thì cũng đưa lời khai giả. Điều chỉ phạm pháp mà còn trái với nguyên tắc của . sẽ chuyện như !”
Người cảnh sát già khan, giải thích: “ cũng chỉ nhắc nhở cô, tránh cô hành động theo cảm tính. Nếu cô thì chúng tiếp tục thôi.”
“Cô cô chỉ thấy mắt của hung thủ, cô chắc chắn nhầm, đó là Vân Nhu thật ?”
Hứa Thanh Vi cũng hít sâu một , điều chỉnh tâm trạng, đó gật đầu: “Phải, nhầm , bởi vì lúc và cô giằng co ở vách núi, ở cự ly gần. Lúc đầu đôi mắt đó quả thực giống Tiêu Thuần nhưng lúc gần thì thấy giống.”
“ và Tiêu Thuần bạn nhiều năm, chúng hiểu rõ về , đôi mắt đó là của Tiêu Thuần. Vậy nên g.i.ế.c là Tiêu Thuần, chắc chắn.”
Sau đó, cảnh sát hỏi thêm mấy câu hỏi, ghi chép xong liền : “Cô Hứa, cảm ơn sự hợp tác của cô, cô hãy dưỡng thương . Nếu cần gì, chúng liên lạc với cô.”
Hứa Thanh Vi gật đầu đồng ý.
Sau khi cảnh sát rời khỏi phòng bệnh, tiếng bước chân gần. Hứa Thanh Vi còn tưởng là hộ lý Từ Soái , ngẩng đầu lên đôi mắt sâu thẳm của đàn ông.
Sống mũi Hứa Thanh Vi cay cay, chớp mắt: “Anh đến lúc nào thế?”
“Vừa đến”, Cố Hoành bình thản đáp: “ em đang lấy lời khai nên chờ ở ngoài.”
Anh tới, giây tiếp theo ôm Hứa Thanh Vi lòng. Anh ôm lấy cô, cảm nhận sự ấm áp của cô, trái tim lo lắng đến ngạt thở mới dần bình tĩnh .
Tuy gì nhưng Hứa Thanh Vi vẫn cảm nhận sự sợ hãi của . Cô cũng giơ tay lên ôm lấy eo , áp má lồng n.g.ự.c , tiếng tim đập chút nặng nề của , nhẹ giọng : “Cố Hoành, khi gặp , dù gì em cũng sống, yên tâm .”
Cố Hoành im lặng một lát mới gần như là c.ắ.n răng : “Hứa Thanh Vi, , nếu em cứ chuẩn cô bé ngón tay cái .”
Cô bé ngón tay cái?
Hứa Thanh Vi chớp mắt đó chớp mắt, một lúc mới hiểu . Ý là cũng mang theo cô ?
Biết là vì lo lắng cho cô mới tức giận, đôi mắt đen láy của Hứa Thanh Vi đảo mấy vòng, thuận theo lời : “Được thôi, em cũng cô bé ngón tay cái của , ngày nào cũng theo ăn chơi nhảy múa, cần gì, sướng bao nhiêu.”
Giọng của vang lên đầu cô: “Vậy cứ thế .”
“Ừ, cứ thế ”, Hứa Thanh Vi gật mạnh đầu.
Nếu cô nịnh thì cũng còn sức phản kháng, huống hồ cũng hề tức giận.
Cố Hoành đẩy nhẹ cô , cúi xuống, khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày: “Vết thương còn đau ?”
Vừa nãy thấy cô đang lấy lời khai, đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính để hỏi về tình hình vết thương của cô, gì nghiêm trọng, chỉ là mất m.á.u quá nhiều dẫn đến cơ thể suy nhược.
Tuy bác sĩ nhưng vẫn lo cô sẽ khó chịu, đau đớn.
Nếu thật thì thực vết thương vẫn đau, dù cũng là cơ thể bằng xương bằng thịt, c.h.é.m mấy nhát dao, chảy nhiều m.á.u như nhưng Hứa Thanh Vi vẫn lắc đầu, : “Hết đau .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-302.html.]
Cô đành lòng nhíu mày, đành lòng lo lắng nữa.
Cố Hoành cô chằm chằm, đáy mắt d.a.o động, giọng cũng trầm xuống: “Nói thật.”
“…”, Hứa Thanh Vi khẽ c.ắ.n môi , vẻ đáng thương : “Được , đau một chút, chỉ một chút xíu thôi, thật đấy.”
Cố Hoành gì, ánh mắt càng ngày càng sầm xuống.
Hứa Thanh Vi cũng gì nữa, chìa tay kéo góc áo Cố Hoành, miệng méo xệch, dáng vẻ ngoan ngoãn xin tha.
Không ngờ giây tiếp theo, Cố Hoành tóm lấy tay cô, kéo , hiển nhiên là chiêu tác dụng.
Hứa Thanh Vi vẫn nhây chịu thôi, kéo cô túm lấy, kéo , túm lấy, mấy như , đàn ông nắm lấy tay cô, buông nữa.
Hứa Thanh Vi lập tức tươi như hoa.
Cố Hoành cô, sự tức giận bỗng tan biến, sắc mặt căng cứng cũng dần dịu , thậm chí khóe môi còn cong lên.
Hứa Thanh Vi của ba năm … đang dần trở .
Khoảnh khắc ngọt ngào ấm áp kéo dài đến lúc tiếng ho khan của Từ Soái vang lên, liền lập tức phá vỡ.
Cố Hoành và Hứa Thanh Vi bất giác về phía phát âm thanh, vóc dáng cao ráo của Từ Soái dựa cánh cửa, hi hi: “Thật ngại quá, phiền khoảnh khắc ngọt ngào của hai nhưng việc hỏi Hứa Thanh Vi gấp, thể… thể dành cho chút thời gian ?”
Hứa Thanh Vi còn gì, Cố Hoành cướp lời: “Không, thể cút .”
Là bảo trông chừng Hứa Thanh Vi, kết quả khiến cô suýt nữa gặp chuyện, bây giờ còn dám xuất hiện mặt ?
Trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Cố Hoành, Từ Soái quả thực chút đỡ nổi. Anh định bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn c.ắ.n răng bước phòng bệnh, chỉ dám Hứa Thanh Vi, yếu ớt : “Nể tình hôm qua công cứu giá, cô hãy trả lời một câu hỏi của . Người g.i.ế.c cô là Vân Nhu chứ Tiêu Thuần, đúng ?”
Anh còn mở miệng, Hứa Thanh Vi đoán sẽ hỏi chuyện nên hề bất ngờ.
Tuy cô hảo cảm với Từ Soái nhưng hôm qua đúng là xuất hiện kịp thời cứu cô, ơn huệ cô vẫn báo đáp.
Cô gật đầu đáp: “Là Vân Nhu, áo đen cầm d.a.o đuổi theo , thể chắc chắn là cô .”
Cô khẽ nuốt nước bọt, tiếp: “Chỉ điều…”
Từ Soái còn kịp thở phào nhẹ nhõm, bước ngoặt của Hứa Thanh Vi cho thót tim, cô đầy lo lắng: “Chỉ điều ?”
Tuy những lời tiếp theo, chỉ Từ Soái mà ngay cả bản Hứa Thanh Vi cũng đối mặt nhưng những lời nên thì cô vẫn rõ ràng: “Thuần Thuần hẹn tắm suối nước nóng còn dặn đừng dẫn theo nhà, đây là thời gian riêng tư của hai chị em chúng . Đây rốt cuộc là thật lòng sắp xếp? Còn nữa… lúc đang ngâm nước nóng, cô cho uống một cốc nước, uống xong bắt đầu choáng váng. Sau đó về phòng nghỉ ngơi, lúc ý thức mê man đưa lên núi. Tất cả những việc , lẽ Thuần Thuần… đều , cách khác là… cô giúp Vân Nhu.”
Nói xong những lời , đầu ngón tay Hứa Thanh Vi khỏi run rẩy.
Cho dù là giúp Vân Nhu thì cô cũng mặc kệ nhưng thể là Tiêu Thuần, thể là bạn thiết cả thời thanh xuân từ khi cô mười mấy tuổi đến khi hai mươi mấy tuổi .
Nếu cô quả thực phản bội cô thì so với mấy nhát d.a.o Vân Nhu đ.â.m cô, sự phản bội của cô còn khiến cô đau đớn hơn gấp vạn .