Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:03:33
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh bàn chuyện công việc, cô theo phiền .

“Được , em ngủ tiếp đây, mau !”, Hứa Thanh Vi thúc giục.

Anh còn thì chỉ nỡ mà cô cũng nỡ.

Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Hoành reo lên, chắc là trợ lý Lâm gọi điện nhắc sân bay.

Ánh mắt Cố Hoành thoáng ánh lên vẻ lưu luyến, cuối cùng, đôi môi mỏng mím chặt, thẳng , bước nhanh cửa.

Hứa Thanh Vi tiếng cửa mở đóng , cả tiếng bước chân xa dần, trong lòng dâng lên sự lưu luyến khó tả, cuối cùng cô vẫn lật chăn , bước xuống giường còn kịp giày, chạy chân đất ban công, xuống nhà.

lúc thấy bóng tiến đến gần xe, mở cửa định bước lên, động tác bỗng dừng .

Cứ như trực giác mách bảo, đầu , mặc dù trời tối đen như mực, dù xung quanh bóng đêm bao trùm, vẫn thể thấy cô ban công, bóng dáng nhỏ bé đang tựa lan can xuống.

Hứa Thanh Vi chỉ lén lút đưa mắt tiễn , ngờ ngoái đầu , trái tim cô đập thình thịch.

vì cùng vương vấn nên cảm nhận ?

Vậy trong lòng Cố Hoành cũng vấn vương ?

Hứa Thanh Vi như cảm nhận vị ngọt, vị ngọt dần dần tụ họp đó lan tỏa đến tứ chi xương cốt, cuối cùng, bờ mi cô giấu nổi ánh hào quang của hạnh phúc.

Cô giơ tay lên, tạo thành hình trái tim với đàn ông nhà, dù thấy .

Cố Hoành yên đó, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt chăm chăm một lúc mới , nhanh chóng bước lên xe, chiếc xe vội vàng lăn bánh.

Cứ như chỉ dừng thêm chút nữa thì sẽ thể nổi.

Chiếc xe biến mất trong màn đêm, Hứa Thanh Vi trở về phòng, trở về giường, lăn qua lăn thể ngủ nữa.

Cảm giác giường rộng quá, phòng rộng quá, căn nhà càng rộng hơn…

Cố Hoành mới một lúc, cô bắt đầu nhớ .

Cảm nhận điều đó, Hứa Thanh Vi nghĩ bản quá kém cỏi, tại giống như một cô gái đang yêu chứ, rõ ràng hai kết hôn mà.

Có lẽ là vì từng mất đó cô và Cố Hoành cùng đến ngày hôm nay, chỉ dễ dàng gì mà cô còn cảm giác chân thực, lúc nào cũng như đang bộ một lớp băng mỏng.

Chắc là vì đêm quá yên tĩnh, cô một một nên mới bắt đầu nghĩ linh tinh.

Hứa Thanh Vi tự gõ đầu , nhắm mắt , cố ép bản giấc ngủ.

Chín giờ sáng, xe của Tiêu Thuần đỗ cửa tòa nhà.

Hứa Thanh Vi chuyện điện thoại với cô , bỏ đồ bơi vali, đó kiểm tra xem sót đồ gì .

Tiêu Thuần : “Thanh Vi, cho dù mang đồ theo thì đến đó thiếu mua đấy, đây thiếu tiền ~.”

“Được , sắp xếp xong , xuống luôn đây.”

Hứa Thanh Vi kéo khóa vali đó đeo chiếc ba lô nhỏ, một tay cầm điện thoại, một tay kéo theo vali xuống nhà.

Tiêu Thuần đổi xe, đây chạy con xe màu đỏ, đổi sang một chiếc G63 màu đen, con gái lái loại xe lớn như thế thực sự là ngầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-296.html.]

Hứa Thanh Vi mở cửa ghế phụ, trong, đó ném vali ghế , thắt dây an , : “Xuất phát!”

Tiêu Thuần đạp chân ga, chiếc xe lao vút .

Hôm nay là cuối tuần, đường ít , đường thông hè thoáng, thời tiết cũng hiếm khi như , nắng ngập tràn, trời xanh mây trắng cao bất tận.

Hứa Thanh Vi mở loa, đài vang lên tiếng hát ngọt ngào của một nữ ca sĩ, cô hát bài “Một như mùa hạ, một giống mùa thu.”

Cô bất giác nhoẻn miệng , đầu sang Tiêu Thuần: “Thuần Thuần, vẫn bài ?”

Đây là bài hát bọn họ thích nhất hồi học, thể coi là bài hát tình bạn của họ, hồi đó cũng khá là hot.

Trong đó, câu hát mà bọn họ thích nhất là: Nếu , sẽ tin, tình bạn còn khăng khít hơn cả tình yêu.

Sắc mặt Tiêu Thuần tái mét. nhanh chóng lên tiếng: “Chẳng gần đây thịnh hành nhạc xưa ? Thế nên tìm mấy bài như .”

“Nhạc xưa cũng nhiều ?”, Hứa Thanh Vi tít mắt.

“Cứ bài nhớ tới thời học cuồng dại, chẳng sợ gì, chuyện gì cũng dám .”

Hứa Thanh Vi bật nhạc lớn thêm chút nữa. Cô nhạc nhớ : “Cậu còn nhớ , lúc đó thích một ngôi , cứ bắt tới nhà bằng . Cậu rằng chụp ảnh , kết quả là nhà của ngôi đó vòng trong vòng ngoài đều vệ sĩ, chẳng chụp gì còn đám vệ sĩ tưởng là paparazzi đuổi hai đứa cả ba quãng đồng, suýt nữa thì tắt thở.”

Nhắc tới quá khứ, Tiêu Thuần khỏi dịu xuống. Cô gái cũng chìm trong ký ức: “Mình còn nhớ, khi đó bất cẩn ngã, đầu gối xước hết, đau tới mức chạy nổi. Vệ sĩ ở phía sắp đuổi kịp tới nơi. Mình bảo chạy, chạy nào đó. Cậu chịu, cõng chạy. Mình ngạc nhiên lắm, nhỏ như mà cõng cả .”

“Đừng mà coi thường nhá?”, Hứa Thanh Vi hất cằm.

“Mình từ nhỏ quyết tâm trong giới báo chí . Săn tin cần thể lực, luôn rèn luyện đấy.”

“Vâng , Hứa Thanh Vi là tuyệt nhất.”

Hứa Thanh Vi vênh mặt chút khách khí. Thế nhưng cũng , cô bắt đầu nhớ những chuyện Tiêu Thuần : “Thuần Thuần, đối xử với cũng . Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Cố Hoành, hai đứa vẫn quen , mà khi thấy Cố Tuyết bắt nạt thì mặt giúp đỡ, giúp theo đuổi Cố Hoành. Không những thế còn tạo cơ hội cho nữa. Không , thật sự thể kiên trì đến thế.”

Đôi mắt Tiêu Thuần đanh , cô vô thức siết chặt vô lăng, định gì đó nhưng đó chỉ bật .

Hai cứ trò chuyện như cho tới khi chiếc xe tới khu resort.

Bọn họ bước xuống, Tiêu Thuần đưa chìa khóa cho lơ xe. Sau đó nhân viên phục vụ tới xách hành lí cho họ.

Sau khi check in, do là buổi trưa nên bọn họ cũng vội về phòng ngay mà tới nhà hàng trong khu resort ăn .

Nhân viên phục vụ dẫn họ tới vị trí yên tĩnh gần cửa sổ. Cửa sổ là bằng trúc, hình tròn, mang đậm phong cách cổ trang. Phong cảnh bên ngoài núi non, sông suối, thật hợp lòng .

Lúc gọi món, Tiêu Thuần theo thói quen gọi một loạt những món mà Hứa Thanh Vi thích ăn. Còn Hứa Thanh Vi thì gọi những món mà Tiêu Thuần thích ăn.

Sau khi gọi xong, hai khỏi bật .

Dù bọn họ xa vài năm, hề liên lạc nhưng tình cảm dành cho vẫn luôn sâu sắc như .

Đồ ăn nhanh chóng đưa lên hết. Hứa Thanh Vi đang ăn thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Cô liếc . Là Cố Hoành gọi tới. Cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên máy: “Cố Hoành, tới nơi ?”

hề nhận Tiêu Thuần đang bỗng đanh mặt .

“Ừ, mới xuống máy bay.”

Giọng trầm thấp dễ của đàn ông vang lên bên tai. Đôi mắt Hứa Thanh Vi lấp láy, cô dường như đang vô cùng hạnh phúc khi đắm trong tình yêu.

Tiêu Thuần gắp một miếng thức ăn đưa miệng. Không là vì mà cô gái bỗng sặc, ho khụ khụ.

Loading...