Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:03:24
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh nhẹ một tiếng nhưng vẫn tự giác nhận : “Ừ, tại , sẽ cố gắng...”
“...”
“...”
Hứa Thanh Vi buồn phiền vỗ má, tại cô nhắc đến chủ đề chứ, rõ nếu so về độ mặt dày thì cô sẽ thua mà.
“Khụ khụ”, Hứa Thanh Vi ho lên một tiếng đó cố tình đổi chủ đề: “Hôm nay tăng ca ?”
Tầm giờ đáng Cố Hoành về đến chung cư nhưng chỉ gọi một cuộc điện thoại.
“Ừ, tối nay một cuộc họp video, khi muộn mới xong, chắc về , với cả nếu như tối nay thể đàm phán dự án thì sáng sớm mai sẽ bay sang Mễ ký hợp đồng, dự tính ở đó ba ngày.”
Giọng Cố Hoành khẽ hạ xuống, thoáng chút lo lắng: “Giờ cô Lâm ở đấy, nhà một em, là bảo cô Lâm sang với em nhé.”
“Không cần !”
Tuy Hứa Thanh Vi luôn cho rằng, từ cô thương, Cố Hoành phần lo lắng cho cô thái quá nhưng đến mức thì cần thiết.
Cô là trưởng thành, đứa nhóc lên ba, ở chung cư thôi cũng cần trông ?
“Giờ ông nội thể cô Lâm bên cạnh, dù gì cô Lâm chăm ông nhiều năm, ông cũng quen , giờ sức khỏe ông , cứ để cô Lâm ở với ông , em ở chung cư sẽ chuyện gì , với cả, mai Thuần Thuần hẹn em , bọn em sẽ suối nước nóng núi, ngủ đó một đêm, cô cùng em thì yên tâm chứ?”
Cố Hoành ở đầu dây bên im lặng gì.
Hứa Thanh Vi hiểu ý của , cô mới trải qua nguy hiểm, đương nhiên sẽ thận trọng hơn nhưng dẫu thế, cũng thể vì chuyện mà cả đời cho cô ngoài chứ? Hơn nữa, cô Cố Hoành lúc nào cũng lo lắng cho cô.
Khẽ mím môi, Hứa Thanh Vi một cách thoải mái nhất thể: “Cố Hoành, là em chơi, nhiệm vụ lấy tin tức, sẽ bất cứ nguy hiểm gì, thể nào cấm cả em chơi chứ? Vậy há chẳng em mất tự do ? Cuộc đời vô vị lắm.
Dừng một lúc, cô cố tình thêm một câu: “Nếu như cho em , em sẽ bám chặt lấy , em đó, cho dù lỡ công việc của em cũng mặc kệ!”
Cô dứt lời, Cố Hoành đáp luôn: “Được.”
“...”
Hứa Thanh Vi suýt thì sặc: “Em chỉ đùa thôi mà, đừng… đừng tưởng thật!”
Giọng của truyền đến qua điện thoại, giữa căn phòng yên tĩnh, vang lên yếu ớt: “Hứa Thanh Vi, nếu như cũng thể đưa em theo thì .”
Mặc dù câu lời ngon ý ngọt gì nhưng Hứa Thanh Vi xong vẫn kìm mà híp mắt.
Ngón tay cô vô thức quấn lấy vài sợi tóc, giọng mềm mại hơn mấy phần: “Trừ phi em là cô bé tí hon trong truyện cổ tích, như thì thể bỏ em túi, , em theo đó.”
“Thế em biến hóa .”
“...”
Hứa Thanh Vi nhất thời nên bất lực, đây cô cảm nhận Cố Hoành mật như thế chứ.
Cô đang mải nghĩ thì thấy tiếng trợ lý Lâm hớt hải bên đầu dây, nhắc Cố Hoành sắp đến giờ họp, cô vội : “Cố Hoành, việc , xong sớm còn về với em sớm, sẽ lo lắng nữa.”
Cố Hoành im lặng vài giây : “Được, việc gì gọi điện cho ngay nhé.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Cố Hoành cau mày, mặc kệ lời thúc giục của trợ lý Lâm, lấy điện thoại gọi cho Từ Soái.
–
Họp video theo giờ Mễ nên đến tận bốn giờ sáng mới xong, Cố Hoành thuận lợi đàm phán dự án, trợ lý Lâm đặt vé cho sang Mễ chuyến đầu tiên trong ngày.
Chuyến bay lúc tám giờ, vốn dĩ Cố Hoành thể ở phòng nghỉ của công ty nghỉ ngơi hai tiếng mới sân bay. khi trở về văn phòng, liền lấy điện thoại và chìa khóa đó rời khỏi công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-295.html.]
Trợ lý Lâm ngạc nhiên: “Cố tổng, muộn thế còn định ?”
Cố Hoành buồn ngoái đầu : “Về nhà.”
“...”
Từ công ty về chung cư, đường ít nhất hơn 40 phút, đó thẳng từ chung cư sân bay mất một tiếng, thời gian ở nhà sẽ chỉ mười mấy phút.
Vì gặp vợ một cái mà tranh thủ từng giây từng phút!
Hay lắm, cái thứ gọi là tình yêu hiểu nổi~
–
Lúc Hứa Thanh Vi đang mơ màng ngủ thì cảm giác tiếng bước chân gần, cô cố gắng mở mắt, thấy một bóng dáng quen thuộc, cô còn tưởng mơ, cho đến khi bàn tay của vuốt nhẹ lên mặt cô.
Cô ngây một lúc, cố gắng mở mắt, thấy đàn ông mặt là ảo ảnh, con ngươi cô dần thu : “Anh… về ?”
Anh trả lời cô mà cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Đầu óc Hứa Thanh Vi vốn tỉnh táo hẳn, lúc càng trở nên mơ hồ, chỉ thể yên tiếp nhận.
Lúc Cố Hoành thẳng lên, đôi mắt của Hứa Thanh Vi tràn đầy say mê, trong màn đêm yên tĩnh, gần như chỉ còn tiếng thở gấp, ngón tay vuốt ve làn môi cô, trầm giọng : “Ngủ tiếp , đây.”
Hứa Thanh Vi ngây , bừng tỉnh : “Nhanh thế ?”
Anh mới về vài phút ?
“Ừ”, Cố Hoành đưa tay lên đồng hồ: “Anh chỉ thể ở 10 phút, bây giờ quá chín phút , sân bay thôi.”
“...”
Hứa Thanh Vi chống tay dậy, đưa mắt lên đồng hồ treo tường, bây giờ là bốn giờ sáng 50 phút hơn, cô chợt nhận , Cố Hoành họp xong, tranh thủ khi sân bay tạt qua nhà thăm cô.
Thấy do cả đêm ngủ mà mọc cả ria mép, đôi mắt cô bất giác lộ rõ vẻ đau lòng: “Vội như , ở công ty mà nghỉ ngơi, tranh thủ về thế mệt ?”
Cố Hoành hề do dự mà gật đầu: “Cũng mệt.”
“...”
Mặc dù cô thương nhưng những lúc thế chẳng nên , chỉ cần thấy em thì sẽ mệt chút nào ? Anh trả lời như , há chẳng là cắt đứt dây đàn?
Hứa Thanh Vi cứng họng, đột nhiên gì.
Không ngon ngọt thì thôi , còn thẳng thắn như thì cô tiếp chiêu kiểu gì?
Hứa Thanh Vi còn đang buồn bực thì khuôn mặt ngũ quan tuấn tiến sát đến mặt cô, ngay lập tức, môi cô chiếm lấy, chỉ điều, cô còn kịp phản ứng thì bỏ .
Ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt còn phảng phất nét u ám, giọng càng lúc càng trầm: “Như sẽ mệt.”
Hứa Thanh Vi kiềm chế lắm, mới khống chế để một cách điên dại, ai bảo Cố Hoành nịnh? Không nịnh thì thôi, một khi nịnh thì… khiến cho đối phương còn sức chống trả!
Cô hít sâu một , : “Sắp đến giờ , mau sân bay , đừng để lỡ chuyến bay, em tiễn !”
Nói , cô định lật chăn .
“Ngủ tiếp .”
Bàn tay Cố Hoành nắm lấy vai Hứa Thanh Vi, ấn cô xuống giường: “Không cần dậy, nếu , sẽ nhét em túi, mang em theo thật đấy.”
Thật Hứa Thanh Vi cũng trả lời rằng, hãy bỏ em túi của .
lời mới lên đến họng, lý trí nuốt ngược trở , trong lòng cô rõ, nếu như cô , khi Cố Hoành sẽ đưa cô thật.