Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-09-29 02:12:00
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, hiện giờ tất cả giới truyền thông đều , thể ém chuyện nữa mà chỉ càng ngày càng lớn hơn.

Cố Hoành nhất thời gì, khóe mắt liếc thấy Hứa Thanh Vi lấy khẩu cung xong, vẫn điềm nhiên : “ cúp máy đây.”

Dứt lời, cho Từ Soái thời gian phản ứng, ngắt luôn điện thoại, đó sải bước về phía Hứa Thanh Vi.

“Mệt chứ gì? Anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi .”

Hứa Thanh Vi quả thực cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, dù tinh thần cũng căng thẳng suốt, ăn uống gần hai ngày, lúc sắp ngất .

Cô mệt mỏi gật đầu.

Cố Hoành gì, ôm cô lên.

Anh đưa cô về khách sạn, đầu tiên là xả nước nóng, ôm cô để cô ngâm , đó bước ngoài, gọi điện thoại bảo mang cháo và đồ ăn thanh đạm tới, rót thêm một cốc nước nóng, bước phòng tắm, giúp cô uống hết.

Chờ cô tắm xong, Cố Hoành dùng khăn tắm bọc cô đó ôm , đặt giường, đó bưng bát cháo, cầm thìa, bón cho cô từng thìa một.

Hứa Thanh Vi lâu ăn uống, mới ăn mấy miếng lắc đầu : “Em ăn nữa.”

Cố Hoành cũng ép, bát cháo, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, đáy mắt là sóng ngầm cuồn cuộn nhưng cố gắng kìm nén, đó là sự dịu dàng: “Ngủ một lát nhé?”

“Vâng”, Hứa Thanh Vi nhỏ giọng đáp, đó đôi mắt to tròn chằm chằm: “Anh ngủ cùng em.”

“Được.”

Hứa Thanh Vi tự giác dịch sang bên cạnh, chừa chỗ trống. Cố Hoành khẽ, vén chăn lên xuống, chìa cánh tay , ôm cô lòng.

Hứa Thanh Vi dựa , nhắm mắt thấy mắt là màu đỏ m.á.u khiến lông mày cô khỏi nhíu chặt mở bừng mắt .

Cố Hoành hỏi cô mà bàn tay to lớn khẽ vỗ lưng cô, giọng vô cùng nhẹ nhàng: “Có đây, em yên tâm ngủ .”

Lúc chạy tin, chuyện nguy hiểm nào cũng từng trải qua, Hứa Thanh Vi cũng ngờ bản yếu đuối như , lúc chắc là… ở bên cạnh nên cô mới buông thả sự yếu đuối của .

Hóa mạnh mẽ và kiên cường đến , cô cũng tìm một lồng n.g.ự.c thể che mưa chắn gió cho cô.

Cho dù cô chỉ yếu đuối một lúc như cũng cảm thấy thỏa mãn .

Tuy Cố Hoành cũng thức trắng gần hai ngày nhưng buồn ngủ chút nào, chỉ yên lặng Hứa Thanh Vi ngủ. Cảm thấy cô dần yên tĩnh trong lòng, thở cũng trở nên đều đều, cúi đầu xuống, hôn lên tóc cô.

Cố Hoành nhẹ nhàng đẩy cô , đặt một chiếc gối lòng cô cho đó đắp chăn cho cô. Sau đó, lấy chiếc điện thoại tủ đầu giường, bước ngoài ban công.

Anh gọi điện thoại cho Từ Soái, khi bên máy, thẳng vấn đề: “Lúc nào Vân Nhu thể tỉnh ?”

“Hết t.h.u.ố.c gây tê là thể tỉnh , chắc là tối nay”, Từ Soái chần chừ một lúc mới : “Lúc ở xe cứu thương cô gọi tên suốt, nghĩ chắc cô tỉnh sẽ gặp .”

Cố Hoành im lặng một lát, : “Buổi tối qua đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-272.html.]

Lúc Vân Nhu tỉnh , bên ngoài trời tối đen. Cô giường, ngây trần nhà trắng xóa, ánh mắt lặng lẽ.

Cửa phòng bệnh đẩy , tiếng bước chân vang lên.

chuyển động tròng mắt cứng ngắc, khuôn mặt tuy chút cảm xúc nhưng vẫn vô cùng trai của đàn ông, ánh mắt ảm đạm bỗng sáng lên.

“Cố Hoành…”, cô mở miệng, giọng khản đặc.

Cố Hoành bước tới bên giường, từ cao xuống khuôn mặt trắng bệch của cô , ánh mắt chút d.a.o động, vẫn lạnh nhạt như , thậm chí giọng cũng chút độ ấm nào: “Bác sĩ tay của cô thương nặng, khả năng hoạt động sẽ ảnh hưởng, sinh hoạt bình thường còn nhưng thể đ.á.n.h đàn nữa.”

Cùng với những lời thẳng thắn chút giấu giếm của , sắc mặt Vân Nhu càng trắng bệch hơn, ánh đèn vô cùng đáng sợ nhưng đáy mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt: “Vậy là em thể sân khấu, biểu diễn cho xem ?”

Sự nghiệp cô lấy kiêu ngạo nhất, sân khấu thành công nhất của cô , cứ thế tước đoạt khỏi thế giới của cô ?

“Phải”, câu trả lời của Cố Hoành thẳng thắn tàn nhẫn.

Nước mắt Vân Nhu tuôn rơi, thể chấp nhận sự thật , bỗng chốc suy sụp: “Tại Hứa Thanh Vi đối xử với em như ? Để khiến cô vui vẻ mà còn khiến em biến mất. Em hết hy vọng , em chuẩn xuất viện đó rời khỏi Đế Đô !”

Cố Hoành để hai tay trong túi quần, mặt chút cảm xúc nào. Đôi mắt u tối lạnh nhạt như xưa, im lặng Vân Nhu, đang nghĩ gì.

Vân Nhu ngờ tay của cô tàn phế, thế mà Cố Hoành dành cho cô lời an ủi nào ?

gọi tên xe cấp cứu, lúc đó cô chảy nhiều m.á.u như , cô đau như , thế mà cũng lấy cô một cái, ngược che chở Hứa Thanh Vi trong lòng. Hứa Thanh Vi hề gì còn là hành hung, gì mà che chở chứ!

thật sự rốt cuộc Hứa Thanh Vi gì Cố Hoành khiến biến thành bộ dạng lạnh lùng vô tình như bây giờ!

Cố Hoành gương mặt cô , thản nhiên : “Hứa Thanh Vi cũng tên côn đồ đó tấn công, bắt cóc đến nơi , cô bắt cóc cô. Còn tay cô, d.a.o đúng là cô cầm nhưng cô đ.â.m cô. Lúc cô còn tỉnh táo, tay cô đ.â.m thương .”

Vân Nhu tin nổi đôi mắt lạnh lùng của , hỏi mà gần như hét lên: “Sự thực bày mắt, tất cả đều thấy. Anh tin những gì tận mắt thấy mà tin lời biện bạch của Hứa Thanh Vi? Cố Hoành, còn là Cố Hoành mà em ?”

“Không biện bạch mà là sự thực.”

“...”

Vân Nhu trào nước mắt, cúi tay trái của quấn từng vòng băng gạc, ngay cả động một ngón tay cũng đau đến sợ nhưng Cố Hoành vẫn luôn về phía Hứa Thanh Vi!

Còn cô thì ?

còn gì cả!

Tay cô tàn phế , cô thể đàn nữa, cũng sân khấu của nữa. Cuộc sống nghệ thuật mà cô lấy hãnh diện chấm dứt vì Hứa Thanh Vi!

sẽ bỏ qua cho Hứa Thanh Vi, cô sẽ lấy công bằng cho !

Vân Nhu hít sâu vài cái, dùng tay thương chậm rãi lau nước mắt mặt . Cô ngẩng lên Cố Hoành một nữa, giọng nghèn nghẹn nhưng chứa đựng sự âm u lạnh lẽo: “Cố Hoành, đến thăm em là vì biện hộ cho Hứa Thanh Vi ? Anh em khai với cảnh sát theo như những gì , để cô vô tội đúng ?”

Mặc dù khi đó cô thương nhưng cô nhiều bên truyền thông đến đó, chụp hình ảnh ở hiện trường. Bây giờ, lẽ nó lan tràn mạng, tivi .

Chuyện cô bắt cóc vốn thu hút sự chú ý của công chúng, bây giờ cô tìm thấy nhưng thương nghiêm trọng như . Cô hùng thể giành lấy vinh quang cho đất nước, ngôi mới của giới nghệ sĩ dương cầm, cứ thế buộc vụt tắt.

Loading...