Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-09-27 16:41:18
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“...”

Hai mắt Hứa Thanh Vi mê ly, sóng nước lưu chuyển nơi đáy mắt. Có lẽ là vì thứ mà Cố Hoành tối nay khiến cô vô cùng xúc động, cũng thể là vì những lời ông nội khi , cô cũng lấy can đảm, bất chấp sự ngại ngùng, giọng trầm thấp: “Vậy em thử .”

Ánh mắt Cố Hoành bỗng nhiên tối : “Hứa Thanh Vi, em thử nữa là sẽ nhịn .”

“Vậy thì đừng nhịn nữa”, mấy chữ suýt chút nữa bật thốt khỏi miệng nhưng câu lấy hết dũng khí của cô, cuối cùng da mặt của Hứa Thanh Vi vẫn quá mỏng, thể thêm câu nữa. Đôi mắt đen láy đảo vòng, cô nuốt nước bọt, đổi sang cách khác khá rụt rè.

“Chuyện đó...”

Ngón tay cô siết chặt vì hồi hộp, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cố Hoành, hỏi em chuyện con ? Bây giờ em đáp án, em… em đồng ý!”

Cố Hoành sống tiếp với cô thật hạnh phúc, thì cô còn gì lo lắng nữa. Nếu con, ông nội cũng mong chờ cháu như , thật cô cũng… đứa con của cô và Cố Hoành.

Có con…

Hai chữ giống như một gáo nước lạnh dập tắt lửa lòng đang sôi trào của Cố Hoành, ánh sáng u tối trong mắt lui , đó là ánh mắt càng lúc càng âm trầm.

Anh mím chặt môi, gì, bỗng đưa hai tay bế Hứa Thanh Vi, đó nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.

Hứa Thanh Vi hổ căng thẳng nhưng cơ thể đè lên cơ thể cô mà chỉ cúi xuống, hôn lên trán cô một cái hôn nhẹ, đó thẳng dậy.

Cô nghi hoặc ngước mắt : “Anh ?”

Khóe môi Cố Hoành vẫn cong lên nhàn nhạt, ánh mắt vẫn dịu dàng như : “Hứa Thanh Vi, hôm nay em cũng mệt , nghỉ ngơi . Chuyện đứa con, chúng còn nhiều thời gian.”

Dừng một lúc, cố ý giọng lả lướt, bổ sung: “Trừ khi… em sốt ruột lắm?”

Hứa Thanh Vi khó khi lấy hết dũng khí, quên hổ, quên sợ hãi, chủ động một , cuối cùng câu trêu chọc của cho thẹn quá hóa giận một nữa, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Em hề sốt ruột!”

Thấy cô nổi giận, Cố Hoành cúi xuống, dùng ngón tay bóp cằm cô, hôn môi cô an ủi một lúc, dịu dàng : “Ngủ sớm một chút.”

Sự buồn bực Hứa Thanh Vi bỗng dưng tiêu tan, cô thật sự đỡ nổi sự tấn công dịu dàng của .

dây dưa vấn đề nữa mà mệt mỏi hỏi: “Vậy thì ? Anh ngủ ? Anh cũng mệt cả một ngày .”

Đáy mắt của Cố Hoành thoáng lướt qua cảm xúc gì đó, đưa tay vén tóc trán cô tai, nhẹ nhàng : “Anh còn chút chuyện cần xử lý, em ngủ , cần đợi .”

Lại chuyện cần !

Hứa Thanh Vi bất mãn mà là đau lòng, cho nên cô níu lấy tay Cố Hoành: “Ngày mai xử lý ? Anh cứ dặn em nghỉ ngơi, bây giờ đổi là em dặn !”

Cô vén chăn , vỗ giường, mạnh mẽ : “Không việc nữa, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi! Ngủ!”

Cố Hoành im lặng đối diện với ánh mắt cô mười mấy giây, đó bật giống như chịu thua cô, thuận theo bàn tay đang níu lấy của cô mà lên giường, xuống.

Anh rút tay về, ôm Hứa Thanh Vi lòng, khàn giọng : “Ngủ ngon.”

Hứa Thanh Vi cọ sát trong lòng , tìm một vị trí thoải mái, dịu dàng đáp một câu: “Ngủ ngon”, đó nhắm mắt ngủ.

Cho đến khi cảm nhận Hứa Thanh Vi ngủ say, Cố Hoành mới mở mắt . Anh khẽ khàng đẩy cô , dậy, đắp chăn đàng hoàng cho cô, đó khỏi phòng ngủ, phòng việc.

Anh đến bên cạnh bàn việc, kéo ngăn tủ lấy một tài liệu ở trong đó , đó ghi: Báo cáo phục hồi chức năng cơ thể.

Cứ cách một thời gian, chuyên gia phục hồi chức năng Simon báo cáo phục hồi chức năng dựa theo tình hình hồi phục cơ thể của Hứa Thanh Vi. Anh sẽ định kỳ cho lấy về, bản là bản báo cáo mới nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-262.html.]

Từ bản báo cáo thể thấy, qua sự điều trị của Simon, chức năng cơ thể của Hứa Thanh Vi đang dần dần hồi phục nhưng vẫn còn lâu mới thể hồi phục trạng thái vốn của cô .

Trước khi cô hồi phục, dám mạo hiểm thêm nữa.

Sau khi cho bản báo cáo máy xén giấy tiêu hủy, Cố Hoành đem theo t.h.u.ố.c lá và bật lửa ngoài ban công. Anh đốt một điếu thuốc, đôi mắt đen xa, ánh mắt còn tối hơn cả màn đêm.

Ngày hôm .

Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Trợ lý Lâm gõ cửa, khi cho phép thì phòng, bàn việc, đó đặt mười mấy bài báo lên bàn, để Cố Hoành xem qua.

Sau lời cảnh cáo ngày hôm qua, trang nhất các báo hôm nay đều lên bài theo lời , ai dám đối đầu với Tập đoàn Cố Thị.

Cố Hoành uể oải liếc qua, bình thản gật đầu.

Lúc , trợ lý Lâm mới tiếp: “Bản hợp đồng một tỷ mà tài khoản đó lan truyền mạng xã hội gỡ bỏ. Anh khai nhận, cho một tiền để đăng lên còn những cái khác gì cả.”

“Hôm qua, sở dĩ phóng viên thể xông nhà là vì một giúp việc cố ý để cửa mở. Người giúp việc đó cũng khai nhận cho ông một tiền để ông .”

cứ nghĩ những chuyện liên quan đến Vân Nhu nhưng bọn họ đều khai là bác cả Vinh Phương Hoa của . Xem Vân Nhu cũng chỉ là lợi dụng mới đến náo loạn bữa tiệc.”

Cố Hoành nhếch khóe môi, vẫn gì.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của vang lên, qua bắt máy.

“Cố Hoành, em đây, em bệnh , giờ đang ở bệnh viện, thể đến thăm em ?”

Cố Hoành trả lời: “Được.”

Sau khi cúp máy, Cố Hoành dậy, mặc áo vest khoác ngoài, cầm chìa khóa xe và điện thoại lên.

Trợ lý Lâm đầy vẻ nghi hoặc, hỏi: “Cố tổng, định ngoài ?”

“Ừ.”

Cố Hoành đầu trợ lý Lâm, bỗng ném chìa khóa xe cho .

Trợ lý Lâm nhận lấy chìa khóa, đó giọng nhàn nhạt của Cố Hoành vang lên: “Anh lái xe.”

Ở bệnh viện, trong phòng bệnh.

Vân Nhu dựa giường bệnh, ngẩng mặt lên, để trợ lý của cô trang điểm cho . Trợ lý đ.á.n.h thêm phấn lên mặt cô , để gương mặt cô trông vẻ trắng bệch còn sắc máu.

Vân Nhu cầm gương lên soi, gương mặt trông vẻ bệnh của , lúc mới : “Được .”

Trợ lý vội vàng cất vật dụng trang điểm , rời khỏi phòng.

Vân Nhu đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng cao lớn của xuất hiện ở cửa, môi cô khỏi cong lên. Cô Cố Hoành sải bước , khẽ gọi với giọng yếu ớt: “Cố Hoành, đến .”

Trên gương mặt điển trai của Cố Hoành biểu cảm gì, ánh mắt gần như độ ấm nào. Anh thẳng đến cuối giường mới nâng mí mắt lên, ánh mắt dừng .

Vân Nhu vốn nghĩ Cố Hoành đến bên giường, cô thể kéo xuống giường. Kết quả, đến cuối giường, cô thể nào dậy kéo , đành kìm chế bản , tiếp tục yếu ớt dựa đầu giường.

dù cô trông vẻ ốm yếu, vẻ mặt Cố Hoành cũng hề đổi, thậm chí một câu quan tâm cũng . Vân Nhu siết chặt chăn, chỉ đành lên tiếng .

Loading...