Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 260
Cập nhật lúc: 2025-09-27 11:48:52
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế là, lúc ánh mắt của hướng về cô , hai mắt cô rưng rưng lệ, trực rơi mà rơi, cô Cố Hoành với vẻ bi thương, miệng hé nín lặng, cuối cùng gì cả, giống như là chấp nhận vì mà chịu thiệt thòi.
Mọi khỏi xuýt xoa.
Người rơi nước mắt thể khiến cho thương hại, huống hồ, cô còn tỏ vẻ yêu thương sâu đậm, đúng thật là khiến ít bất bình cô !
Hứa Thanh Vi biểu cảm đổi như chớp nhoáng của Vân Nhu, cảm giác thấy phục cô từ tận đáy lòng, cô là nghệ sĩ gì , đáng là diễn viên chứ, các thể loại cảm xúc là , cái chức ảnh hậu phong cho cô cũng quá !
Cố Hoành vốn là kiệm lời, giờ sẽ đôi co với những quan trọng, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Cho nên từ đầu đến cuối, hề để tâm đến sự mặt của Vân Nhu.
Thấy phóng viên hỏi một cách tùy tiện, Cố Hoành ngước mắt lên, cuối cùng cũng chịu sang Vân Nhu nhưng chỉ liếc một cái đó sang phía Chu Mỹ Kỳ.
Ấn tượng của đối với Chu Mỹ Kỳ còn nhiều hơn cả Vân Nhu, bởi vì cô là phóng viên ban nãy cứ công kích Hứa Thanh Vi.
Cố Hoành giận, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút lên tiếng : “Cô là ai?”
Đột nhiên hỏi, Chu Mỹ Kỳ ngây một lúc đó mới giơ tấm thẻ phóng viên ở n.g.ự.c lên trả lời: “ là phóng viên của báo Daily...”
Lời , thấy giọng lạnh lùng của : “Cô mà xứng phỏng vấn ?”
“…”, Câu của Chu Mỹ Kỳ bỗng tắc ở cổ họng, sắc mặt xanh tái, tái xanh.
Cố Hoành nhếch mép, thèm cô nữa, ánh mắt hướng về Hứa Thanh Vi, giọng trở vẻ dịu dàng đến khó tin: “Vợ cũng là phóng viên, chỉ cô mới phỏng vấn .”
Dừng một lúc, đôi môi khẽ cong lên, tiếp tục : “Phóng viên Hứa, cần lấy danh nghĩa việc công để việc tư, hỏi gì cứ hỏi .”
Hứa Thanh Vi thể , Cố Hoành đang giúp cô dạy dỗ Chu Mỹ Kỳ. Người khác đánh cô một cái thì giúp cô đánh trả gấp nhiều , cô quen với việc tự bảo vệ bản nhưng giờ đây, cảm giác bảo vệ mới ngọt ngào !
Mặc dù cô tin Cố Hoành nhưng còn một vấn đề mà cô thật sự hỏi.
Hứa Thanh Vi hắng giọng, lấy chiếc micro từ trong tay Cố Hoành, cong môi, miệng từng câu tròn vành rõ chữ: “Vân Nhu thật là cô con dâu mà chọn ?”
Hứa Thanh Vi hỏi xong thì Cố Hoành trả lời luôn, hai từ đơn giản rõ ràng: “Không .”
Hứa Thanh Vi cau mày: “Anh chắc chắn ?”
Dù thì Cố Hoành cũng , trong lòng bà nghĩ thế nào, nếu đúng là bà Cố nhận Vân Nhu như những lời cô thì nghĩ thôi Hứa Thanh Vi cũng thấy vui .
Dường như tâm tư của Hứa Thanh Vi, khóe mắt Cố Hoành thoáng hiện nét , đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô, bình thản đáp: “Hứa Thanh Vi, mắt của di truyền từ , chỉ chọn nhất.”
Ý là, cô là nhất, chọn cô thì nghĩa là cũng sẽ chọn cô.
Mọi thấy thế đều tròn mắt há miệng.
Hai là đang phỏng vấn thật, là tán tỉnh như chốn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-260.html.]
Hiếm khi Cố Hoành nhiều như nhưng nửa lời nhắc đến Vân Nhu, cần giải thích gì hết, thể cho tất cả thấy rõ, cái thâm tình mà Vân Nhu thể hiện đó chỉ là lời cô tự còn vốn chẳng buồn với cô nửa câu.
Trái tim Cố Hoành thuộc về ai, câu trả lời rõ như ban ngày.
Thế nào gọi là cảnh giới cao nhất của bẽ mặt? Chính là đây chứ . Mặc kệ cô khua môi múa mép, mặc kệ cô vẽ chuyện nọ chuyện , mặc kệ cô dắt mũi , mặt , cô như vô hình.
Vân Nhu bao giờ phớt lờ như ? Cô luôn là tiêu điểm trong mắt , là ánh trăng giữa bầu trời , trong trận chiến tưởng chừng như nắm 100% chiến thắng, thua một cách thê thảm.
cô cho phép bản trở thành tên hề, cô đó, thẳng lưng, ngẩng cao đầu, thậm chí gương mặt còn nở nụ .
Cô tuyệt đối thể rút lui một cách thảm hại!
Vân Nhu Cố Hoành và Hứa Thanh Vi, mi mắt run run, nước mắt rơi trong im lặng, cô bày dáng vẻ kiên cường, đó mở miệng, giọng nghẹn ngào:
“Cố Hoành, em trách lựa chọn Hứa Thanh Vi, là do em về muộn quá, nếu đưa lựa chọn, em chúc phúc cho , chỉ cần hạnh phúc, em chỉ cần hạnh phúc là .”
Nói , Vân Nhu một cách đau khổ, , định vẻ rời một cách thoải mái.
Cô bước hai bước thì giọng đàn ông phía cất lên, gọi tên cô : “Vân Nhu.”
Vân Nhu lập tức dừng bước, khóe miệng khẽ nhếch lên khó nhận thấy, cô , Cố Hoành thể vô tình với cô như , thể nỡ để cô .
Cho dù giận cô , cố ý những lời đó với Hứa Thanh Vi thì cũng chỉ là diễn kịch với cô thôi.
Thế nên, cô , định thì lên tiếng giữ cô .
Vân Nhu , cô đợi Cố Hoành tới giữ tay cô , đợi Cố Hoành tuyên bố với cả thế giới tình cảm của dành cho cô .
Vậy mà cô chờ mười mấy giây, vẫn thấy tiếng bước chân, chỉ thấy giọng của thông qua micro, từng câu từng chữ lọt tai.
“Lúc qua đời, để chiếc nhẫn bà thích nhất, chiếc nhẫn đó bà chuẩn cho vợ , năm đó cô ở bên cạnh bà, bà nhờ cô giao nó cho , cô tưởng là tặng cho cô.”
Cố Hoành vẫn giọng lạnh nhạt, thêm vài phần mỉa mai: “Tự đa tình đến đây thôi nhé!”
“Nhẫn lấy , hôm nay, sẽ tặng nó cho vợ theo như di nguyện của .”
Lúc Vân Nhu thì thấy Cố Hoành lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ trong tay trợ lý Lâm vội vàng chạy tới, mở nắp, lấy một chiếc nhẫn, nâng tay Hứa Thanh Vi lên dịu dàng đeo ngón áp út của cô.
Đôi mắt Vân Nhu như nứt , thể tin những gì thấy mắt. Đây là chiếc nhẫn thuộc về cô mà, tại Cố Hoành thể đối xử với cô như chứ?
Sở dĩ cô chịu trả Cố Hoành, là đeo cho cô sự chứng kiến của tất cả , chứ để cô trơ mắt đeo nhẫn tay cô gái khác.
Cô suýt nữa thì kìm chế bản , xông lên cướp chiếc nhẫn . Chút lý trí cuối cùng ép cô rời , nếu còn , cô sẽ càng mất mặt.
Vân Nhu cắn môi gần như bật máu, cuối cùng vẫn khó khăn cất bước, khi tất cả đang dồn sự chú ý Cố Hoành và Hứa Thanh Vi, cô rời khỏi đại sảnh.
Tiêu Thuần lắc ly rượu vang trong tay, khóe môi nở một nụ chua chát. Cô đặt chiếc ly lên chiếc bàn dài, giẫm lên đôi giày cao gót, lảo đảo về phía cửa.