Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-09-26 04:03:46
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đến ngày hẹn với Cố Hoành.
Hứa Thanh Vi chuẩn khỏi cửa, điện thoại kêu ting một tiếng. Một tin nhắn gửi đến, là do một chuỗi lạ gửi đến, nhưng… dãy trông quen thuộc vô cùng.
Lần chính là điện thoại nhắn tin cho Cố Hoành, hẹn gặp về. Sau đó quả nhiên chứng minh, chủ nhân của điện thoại chính là Vân Nhu.
Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Thanh Vi siết chặt, chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn mở khóa, nhấn tin nhắn .
[Hứa Thanh Vi, hôm nay cô đến thật ?]
Đôi đồng tử đen của Hứa Thanh Vi bỗng co rút, thở cũng ngừng .
Vân Nhu Cố Hoành hẹn cô, là… Cố Hoành thực sự dẫn cô gặp cô ?
Ngay đó, chuông điện thoại vang lên, vẫn là điện thoại gọi tới.
Hứa Thanh Vi trầm mặc điện thoại đang nhấp nháy màn hình, đôi môi mím chặt, lúc điện thoại sắp tự động ngắt thì ngón tay cô mới động đậy, bấm nút .
Giọng giờ vẫn luôn dịu dàng của phụ nữ vang lên, lúc còn mang theo niềm vui chiến thắng: “Hứa Thanh Vi, cô hôm nay là ngày gì ?”
Cô khẽ, tiếp tục : “Hôm nay là ngày kỷ niệm và Cố Hoành bên .”
“Trước , hàng năm cứ ngày , Cố Hoành đều ở bên để chúc mừng nên cũng ở bên như . Sở dĩ gọi cho cô là để cô , thời gian và cách cũng thể ngăn cản tình yêu mà và Cố Hoành dành cho .”
“Hứa Thanh Vi, đó bảo cô chủ động ly hôn, thực sự là suy nghĩ cho cô, kết quả cô cảm kích, Cố Hoành chỉ đành dùng cách của khiến cô hết hy vọng. Cô cũng là Cố Hoành luôn tàn nhẫn với mà tình cảm.”
“Hiện giờ gọi cho cô cuộc điện thoại là vì đành lòng, dù thì phụ nữ cần gì khó chứ!”
“Đương nhiên cũng chỉ nhắc nhở cô, lòng đưa ý kiến cho cô thôi. Nếu cô đến chứng kiến sự ngọt ngào hạnh phúc của và Cố Hoành thì cũng chào đón.”
Điện thoại ngắt, phòng ngủ khôi phục sự yên tĩnh, nên là tĩnh mịch mới .
Bàn tay của Hứa Thanh Vi siết chặt điện thoại, dường như bóp nát nó.
Sự cổ vũ mà cô dành cho bản đó, cùng với từng lời Vân Nhu , dường như bỗng trở thành câu chuyện nực nhất.
Vốn dĩ cô còn mong chờ… Cố Hoành sẽ đưa cô gặp Vân Nhu, sẽ khiến cô khó xử như . Cô còn tưởng rằng tình cảm bọn họ cho dù đến mức yêu sâu sắc nhưng ít nhất sẽ khiến cô tổn thương như .
Vậy là, cuối cùng vẫn vô tình ?
Cố Hoành vô tình với cô là thể kiêng nể như ?
Hứa Thanh Vi ngây tại chỗ lâu, bỗng liếc thấy chiếc gương ở bàn trang điểm. Trong đó phản chiếu hình bóng cô, sắc mặt trắng bệch, chút máu, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, trông chẳng giống cô chút nào.
Cô vẫn ? Cô cần nữa ?
Đến đó, Vân Nhu và Cố Hoành gương vỡ lành, tình ý còn cô trở thành con ngốc trong mắt bọn họ?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng qua bao lâu, cuối cùng Hứa Thanh Vi cũng động tĩnh. Cô cất bước rời khỏi phòng ngủ, đó… về phía phòng việc.
Cô bàn việc, mở máy tính xách tay của , mở email, ngón tay run rẩy nhưng cũng kiên định gõ mấy chữ.
Tuy chỉ là mấy chữ nhưng dường như rút cạn sức lực của cô.
Đánh chữ xong, bàn tay cô cầm con chuột, di chuyển đến chữ gửi . Cô dừng nửa giây cắn môi, bấm chuột.
Màn hình máy tính nhanh chóng hiển thị: Đã gửi thành công!
Cố Hoành gọi điện đến, giọng của vẫn trầm khàn như : “Em hỏi .”
Hứa Thanh Vi cắn môi , rành rọt từng chữ một cách khó khăn: “Cố Hoành, thực sự hy vọng em bước đó, gặp trong lòng ?”
“Phải”, Cố Hoành trả lời dứt khoát.
Giọng của vang lên bên tai, rõ ràng là giọng êm tai mê hoặc nhưng như thứ gì đó dùng sức kéo rách trái tim Hứa Thanh Vi. Đôi lông mi dày rậm của cô khỏi run rẩy.
Sau đó, cô thấy Cố Hoành tiếp: “Hứa Thanh Vi, hôm nay đối với là ngày kỷ niệm quan trọng, … cùng chia sẻ với em.”
Ngày kỷ niệm quan trọng… Giống hệt như lời Vân Nhu , là ngày hôm nay đúng là ngày kỷ niệm của riêng bọn họ.
Còn chia sẻ với cô nữa?
Cố Hoành, rốt cuộc còn em tổn thương đến mức nào nữa? Sao nào? Sợ cô chịu ly hôn, quấn lấy rời ?
Vậy thì xem nhẹ cô quá đấy.
Cũng , trong mắt , cô bao giờ hình tượng , chẳng cả…
Nếu tình cảm định là đặt dấu chấm hết thì cô sẽ tiếp tục dây dưa, cô sẽ lựa chọn thành cho . Chỉ điều , cô sẽ bỏ chạy chật vật như ba năm nữa, cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Dựa mà luôn là vứt bỏ cô chứ? Cô sẽ đá khi mở miệng!
Ly hôn thì ly hôn, tiếp theo chắc chắn sẽ hơn!
“Được, bây giờ em , đúng lúc em cũng chuyện với .”
Dứt lời, Hứa Thanh Vi cúp máy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang cất bước phòng.
Khoảnh khắc bước cửa nhà hàng, đập mắt cô tiên là nhiều ngọn nến, đặt xung quanh nhà hàng. Ánh nến khẽ lay động, vô cùng lãng mạn.
Trái tim Hứa Thanh Vi chua xót đau đớn.
Bỏ nhiều công sức như thì hai cứ kỷ niệm với , cần gì đ.â.m tim cô, cần quá đáng như ?
Chắc là Cố Hoành bao trọn cả nhà hàng nên cô thấy ai khác. Sau đó tiếng bước chân truyền tới, cô ngước mắt lên, thấy bóng dáng cao ráo của đàn ông bước từ chỗ tối, càng càng gần, cuối cùng dừng ở mặt cô.
tạm thời thấy Vân Nhu .
Hôm nay, hình như còn trai tuấn tú hơn ngày, Hứa Thanh Vi mím môi, cụp mắt nữa, sợ thêm một giây d.a.o động.
Hứa Thanh Vi lên tiếng, thẳng vấn đề: “Người em gặp ?”
Cô đến tận nơi , cần vẻ huyền bí nữa nhỉ? Vân Nhu ngửa bài từ lâu, đ.â.m cho cô một nhát chí mạng .
Khuôn mặt trai của Cố Hoành là tức giận bất đắc dĩ: “Hứa Thanh Vi, nếu em nóng lòng gặp thì nên đến từ sớm mới .”
“…”
ngay đó, lẩm bẩm một câu: “ bây giờ vẫn muộn.”
Hứa Thanh Vi cảm thấy trái tim như vò mạnh, khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Đi thôi, ở sân , đang chờ em đó.”
Cố Hoành chìa tay nắm tay Hứa Thanh Vi một cách tự nhiên nhưng Hứa Thanh Vi né tránh. Anh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em ?”
Hứa Thanh Vi lắc đầu nhưng nặn nụ , dứt khoát cất bước .
Cố Hoành thấy thế, ánh mắt trầm xuống nhưng cũng truy hỏi mà cất bước theo.
Đi đến sân nhà hàng là một thế giới khác, màu sắc rực rỡ, trồng đầy các loại hoa. Ở cuối con đường quanh co lên là một căn phòng trong suốt vô cùng đẽ tinh xảo.
Khi Hứa Thanh Vi qua, cô lập tức thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen bắt mắt đặt trong căn phòng trong suốt .
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đến ngày hẹn với Cố Hoành.
Hứa Thanh Vi chuẩn khỏi cửa, điện thoại kêu ting một tiếng. Một tin nhắn gửi đến, là do một chuỗi lạ gửi đến, nhưng… dãy trông quen thuộc vô cùng.
Lần chính là điện thoại nhắn tin cho Cố Hoành, hẹn gặp về. Sau đó quả nhiên chứng minh, chủ nhân của điện thoại chính là Vân Nhu.
Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Thanh Vi siết chặt, chần chừ một lúc, cuối cùng cô vẫn mở khóa, nhấn tin nhắn .
[Hứa Thanh Vi, hôm nay cô đến thật ?]
Đôi đồng tử đen của Hứa Thanh Vi bỗng co rút, thở cũng ngừng .
Vân Nhu Cố Hoành hẹn cô, là… Cố Hoành thực sự dẫn cô gặp cô ?
Ngay đó, chuông điện thoại vang lên, vẫn là điện thoại gọi tới.
Hứa Thanh Vi trầm mặc điện thoại đang nhấp nháy màn hình, đôi môi mím chặt, lúc điện thoại sắp tự động ngắt thì ngón tay cô mới động đậy, bấm nút .
Giọng giờ vẫn luôn dịu dàng của phụ nữ vang lên, lúc còn mang theo niềm vui chiến thắng: “Hứa Thanh Vi, cô hôm nay là ngày gì ?”
Cô khẽ, tiếp tục : “Hôm nay là ngày kỷ niệm và Cố Hoành bên .”
“Trước , hàng năm cứ ngày , Cố Hoành đều ở bên để chúc mừng nên cũng ở bên như . Sở dĩ gọi cho cô là để cô , thời gian và cách cũng thể ngăn cản tình yêu mà và Cố Hoành dành cho .”
“Hứa Thanh Vi, đó bảo cô chủ động ly hôn, thực sự là suy nghĩ cho cô, kết quả cô cảm kích, Cố Hoành chỉ đành dùng cách của khiến cô hết hy vọng. Cô cũng là Cố Hoành luôn tàn nhẫn với mà tình cảm.”
“Hiện giờ gọi cho cô cuộc điện thoại là vì đành lòng, dù thì phụ nữ cần gì khó chứ!”
“Đương nhiên cũng chỉ nhắc nhở cô, lòng đưa ý kiến cho cô thôi. Nếu cô đến chứng kiến sự ngọt ngào hạnh phúc của và Cố Hoành thì cũng chào đón.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-244.html.]
Điện thoại ngắt, phòng ngủ khôi phục sự yên tĩnh, nên là tĩnh mịch mới .
Bàn tay của Hứa Thanh Vi siết chặt điện thoại, dường như bóp nát nó.
Sự cổ vũ mà cô dành cho bản đó, cùng với từng lời Vân Nhu , dường như bỗng trở thành câu chuyện nực nhất.
Vốn dĩ cô còn mong chờ… Cố Hoành sẽ đưa cô gặp Vân Nhu, sẽ khiến cô khó xử như . Cô còn tưởng rằng tình cảm bọn họ cho dù đến mức yêu sâu sắc nhưng ít nhất sẽ khiến cô tổn thương như .
Vậy là, cuối cùng vẫn vô tình ?
Cố Hoành vô tình với cô là thể kiêng nể như ?
Hứa Thanh Vi ngây tại chỗ lâu, bỗng liếc thấy chiếc gương ở bàn trang điểm. Trong đó phản chiếu hình bóng cô, sắc mặt trắng bệch, chút máu, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, trông chẳng giống cô chút nào.
Cô vẫn ? Cô cần nữa ?
Đến đó, Vân Nhu và Cố Hoành gương vỡ lành, tình ý còn cô trở thành con ngốc trong mắt bọn họ?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cũng qua bao lâu, cuối cùng Hứa Thanh Vi cũng động tĩnh. Cô cất bước rời khỏi phòng ngủ, đó… về phía phòng việc.
Cô bàn việc, mở máy tính xách tay của , mở email, ngón tay run rẩy nhưng cũng kiên định gõ mấy chữ.
Tuy chỉ là mấy chữ nhưng dường như rút cạn sức lực của cô.
Đánh chữ xong, bàn tay cô cầm con chuột, di chuyển đến chữ gửi . Cô dừng nửa giây cắn môi, bấm chuột.
Màn hình máy tính nhanh chóng hiển thị: Đã gửi thành công!
…
Cố Hoành gọi điện đến, giọng của vẫn trầm khàn như : “Em hỏi .”
Hứa Thanh Vi cắn môi , rành rọt từng chữ một cách khó khăn: “Cố Hoành, thực sự hy vọng em bước đó, gặp trong lòng ?”
“Phải”, Cố Hoành trả lời dứt khoát.
Giọng của vang lên bên tai, rõ ràng là giọng êm tai mê hoặc nhưng như thứ gì đó dùng sức kéo rách trái tim Hứa Thanh Vi. Đôi lông mi dày rậm của cô khỏi run rẩy.
Sau đó, cô thấy Cố Hoành tiếp: “Hứa Thanh Vi, hôm nay đối với là ngày kỷ niệm quan trọng, … cùng chia sẻ với em.”
Ngày kỷ niệm quan trọng… Giống hệt như lời Vân Nhu , là ngày hôm nay đúng là ngày kỷ niệm của riêng bọn họ.
Còn chia sẻ với cô nữa?
Cố Hoành, rốt cuộc còn em tổn thương đến mức nào nữa? Sao nào? Sợ cô chịu ly hôn, quấn lấy rời ?
Vậy thì xem nhẹ cô quá đấy.
Cũng , trong mắt , cô bao giờ hình tượng , chẳng cả…
Nếu tình cảm định là đặt dấu chấm hết thì cô sẽ tiếp tục dây dưa, cô sẽ lựa chọn thành cho . Chỉ điều , cô sẽ bỏ chạy chật vật như ba năm nữa, cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Dựa mà luôn là vứt bỏ cô chứ? Cô sẽ đá khi mở miệng!
Ly hôn thì ly hôn, tiếp theo chắc chắn sẽ hơn!
“Được, bây giờ em , đúng lúc em cũng chuyện với .”
Dứt lời, Hứa Thanh Vi cúp máy, ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang cất bước phòng.
Khoảnh khắc bước cửa nhà hàng, đập mắt cô tiên là nhiều ngọn nến, đặt xung quanh nhà hàng. Ánh nến khẽ lay động, vô cùng lãng mạn.
Trái tim Hứa Thanh Vi chua xót đau đớn.
Bỏ nhiều công sức như thì hai cứ kỷ niệm với , cần gì đ.â.m tim cô, cần quá đáng như ?
Chắc là Cố Hoành bao trọn cả nhà hàng nên cô thấy ai khác. Sau đó tiếng bước chân truyền tới, cô ngước mắt lên, thấy bóng dáng cao ráo của đàn ông bước từ chỗ tối, càng càng gần, cuối cùng dừng ở mặt cô.
tạm thời thấy Vân Nhu .
Hôm nay, hình như còn trai tuấn tú hơn ngày, Hứa Thanh Vi mím môi, cụp mắt nữa, sợ thêm một giây d.a.o động.
Hứa Thanh Vi lên tiếng, thẳng vấn đề: “Người em gặp ?”
Cô đến tận nơi , cần vẻ huyền bí nữa nhỉ? Vân Nhu ngửa bài từ lâu, đ.â.m cho cô một nhát chí mạng .
Khuôn mặt trai của Cố Hoành là tức giận bất đắc dĩ: “Hứa Thanh Vi, nếu em nóng lòng gặp thì nên đến từ sớm mới .”
“…”
ngay đó, lẩm bẩm một câu: “ bây giờ vẫn muộn.”
Hứa Thanh Vi cảm thấy trái tim như vò mạnh, khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Đi thôi, ở sân , đang chờ em đó.”
Cố Hoành chìa tay nắm tay Hứa Thanh Vi một cách tự nhiên nhưng Hứa Thanh Vi né tránh. Anh nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Em ?”
Hứa Thanh Vi lắc đầu nhưng nặn nụ , dứt khoát cất bước .
Cố Hoành thấy thế, ánh mắt trầm xuống nhưng cũng truy hỏi mà cất bước theo.
Đi đến sân nhà hàng là một thế giới khác, màu sắc rực rỡ, trồng đầy các loại hoa. Ở cuối con đường quanh co lên là một căn phòng trong suốt vô cùng đẽ tinh xảo.
Khi Hứa Thanh Vi qua, cô lập tức thấy một chiếc đàn dương cầm màu đen bắt mắt đặt trong căn phòng trong suốt .