Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-09-22 11:55:51
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Hoành liếc , nhếch miệng vô cùng đơn giản: “Không thể.”

Vân Nhu mỉm : “Cố Hoành, vẫn giống như đây. Lúc xảy scandal vẫn mặc kệ. Thế nhưng thực càng quan tâm thì càng vẻ dửng dưng.”

“Thôi , nếu hôm nay thời gian thì em phiền nữa. Có điều Cố Hoành , em hiểu . Có lẽ cũng hiểu em. Em là kiên nhẫn lắm.”

“Hôm nay em thể đợi một ngày thì ngày mai cũng thể đợi một ngày. Ngày mốt, ngày mốt nữa…Em thể đợi đến khi đồng ý gặp em thì thôi.”

Cố Hoành và Vân Nhu, một là tổng tài, một là nữ hùng quốc dân. Hai cứ như thế mặt đám đông gây ít sự chú ý. Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía họ.

Vân Nhu cả ngày ở đây vốn khiến nhiều chú ý . nếu như ngày nào cô cũng tới thì thể thấy sẽ khiến dư luận nổi sóng tới mức nào.

Anh sợ tin đồn, chỉ là…

Cố Hoành nhếch miệng, lạnh lùng : “Em năm phút.”

Dứt lời, chẳng thèm cô mà cứ thế sải bước về phía thang máy.

Vân Nhu theo bóng lưng lạnh lùng của , đôi mắt ánh lên nụ . Cô lặng lẽ gật đầu với trợ lý Lâm như chào hỏi mới cất bước theo Cố Hoành.

Trợ lý Lâm một nữa chỉ thể thở dài. Cô Vân Nhu , hổ danh năm xưa thể ở bên Cố Hoành lâu như . Quả thật thể xem thường.

Tại phòng việc.

Cố Hoành cầm điện thoại, nhắn tin cho Hứa Thanh Vi. Sau khi gửi , đặt điện thoại qua một bên, ngước mắt Vân Nhu, lạnh lùng hà khắc: “Em chỉ còn bốn phút ba mươi giây.”

Vân Nhu cho cô niệm tình cũ. Anh cũng đàm đạo gì với nên cô chỉ , thẳng vấn đề chính: “Thuần Thuần cho em , từ chối phương án để em đại diện. Em tại .”

Cũng là do khinh thường câu trả hỏi của cô giải thích mà Cố Hoành hề lên tiếng. Thậm chí cả Vân Nhu. Anh cứ chăm chăm chiếc điện thoại đang đặt bàn.

Vân Nhu ghế sô pha trong tư thế vô cùng quý tộc. Tư thế của cô khiến khác cảm thấy hấp dẫn và thoải mái, thế nhưng chẳng thể thu hút nổi ánh mắt của Cố Hoành.

Nửa phút , Cố Hoành nhếch miệng: “Bốn phút.”

Vân Nhu mím môi, nụ dần biến mất.

“Cố Hoành, em mà. Mục tiêu của em luôn là sân khấu quốc tế. Mấy năm , công ty giải trí trúng em, ký hợp tác để em thể phát triển trong giới nghệ thuật nhưng em đều từ chối. Em từ tới nay chỉ luôn điều thích và điều cảm thấy xứng đáng.”

“Lần em trở về là để tour lưu diễn. Dù cũng là đầu, hơn nữa còn là quê nhà. Để thể thể hiện sự biểu diễn nhất của em luyện tập với cường độ cực lớn. Ngay lúc đầu, khi của tập đoàn Cố Thị tìm tới team của em, team của em từ chối. Vì một khi trở thành đại diện sẽ bỏ thời gian để phối hợp truyền thông, như em sẽ phân tâm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-209.html.]

Vân Nhu dừng , Cố Hoành với vẻ dịu dàng: “Thế nhưng, đó là chuyện của Cố Thị, là chuyện của . Còn giữa em và …cũng cần nhiều nữa. Chỉ cần cần thì em sẽ . Vì , khi chuyện thì em đồng ý.”

Vân Nhu khẽ hít một thật sâu giống như đang nhớ điều gì đó mới tiếp: “Cố Hoành, em , năm đó em rời , bỏ một là em nợ . Giờ những thứ quá nhiều. Em cũng bù đắp thế nào. Cơ hội , em từ bỏ, em cố hết sức trả món nợ ân tình .”

Cố Hoành ngước đôi mắt u tối. Không thể thấu tâm can . Anh chăm chăm Vân Nhu.

Khuôn mặt tới mức kỳ lạ. Dù mắt lạnh như băng nhưng vẫn khiến khác cảm thấy d.a.o động.

Một giây , Vân Nhu thấy giọng chút ấm của đàn ông vang lên: “Năm phút kết thúc.”

“…”

Cố Hoành thậm chí cho cô cơ hội phản ứng. Anh cầm điện thoại, dậy và cất bước cửa.

Vân Nhu sẽ lạnh nhạt lắm nhưng ngờ còn vô tình đến thế.

Cố Hoành thể vô tình với Vân Nhu chứ. Cô là Vân Nhu, là ở bên cạnh đồng hành với năm năm cơ mà.

Vân Nhu hít một thật sâu, nhanh chóng lấy bình tĩnh. Cô cũng dậy, đuổi theo chặn mặt , ngước lên .

Nhớ khi xưa, khi cô cao hơn Cố Hoành, cô cúi xuống đó đầy dịu dàng. Giờ đây Vân Nhu ngẩng đầu mới thể thấy khuôn mặt .

“Cố Hoành, vẫn từ chối việc em là đại diện đúng ?”

Giọng của Vân Nhu phần thở gấp, thế nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng khiến khác cảm thấy say mê. Cô cắn môi, khẽ thở dài. Khi cô lên tiếng một nữa thì giọng lúc phần bất lực: “Cố Hoành, từ chối em như sẽ khiến cho em cảm thấy vẫn buông bỏ chuyện năm xưa em bỏ mà rời đấy!”

Hai tay Vân Nhu siết chặt. Cô bất giác tiến gần Cố Hoành hơn. Đôi môi khẽ run run, Vân Nhu lặp một nữa: “Cố Hoành, như ? Anh buông bỏ , đúng ?”

“Hừ!”

Cố Hoành nhếch miệng, lạnh lùng: “Vân Nhu, ai cho em sự tự tin đó ?”

“Không ?”, Vân Nhu Cố Hoành, thể hiện bất kỳ biểu cảm gì: “Nếu như thì tại từ chối thẳng thừng cần cân nhắc chứ?”

“Cố Hoành, là doanh nhân. Doanh nhân việc, lợi ích đặt lên hàng đầu. Trước mắt, dù từ phương diện nào thì việc em đại diện cho tập đoàn Cố Thị cũng là lựa chọn nhất.”

Ánh mắt Cố Hoành lạnh như băng. Anh Vân Nhu giống như thấy chuyện nực . Anh cất giọng, vẫn một sắc thái lạnh lùng như thế: “Cái mà em gọi là rời bỏ , nợ đó giờ bù đắp , đối với tồn tại.”

Một câu , gạt bỏ tất cả như đấy.

Loading...