Cuối cùng cũng cô tổn thương đến mức nào ? Cuối cùng cũng khiến cô khổ sở đến thế nào ? Cuối cùng cũng sai ?
Nhát d.a.o đó tính là gì?
Nhát d.a.o đó còn bằng một phần vạn đau đớn mà mang cho cô!
Anh cô ôm tâm trạng thế nào tha hương đất khách ? Anh ba năm cô ở nước ngoài trằn trọc đau khổ đến thế nào ? Anh khi cô kết hôn với , ban đầu cô ôm sự mong chờ thấp hèn thế nào ? Anh dập tắt hi vọng của cô từng chút một như thế nào ?
Lúc , cô thật sự chửi .
Cô , Cố Hoành, là tên khốn, dựa mà cần là cần , dựa vì lời từ hôn của mà đuổi nước ngoài, dựa mà kết hôn , vẫn nể tình tổn thương.
trong cổ họng cô sự chua xót chặn kín, cô mở miệng là tiếng nghẹn ngào. Cô thể kìm chế cảm xúc của , đến mức ngừng .
Mấy năm nay, cô cũng cực kỳ kiềm chế, ngay cả cũng lặng lẽ mà . Bởi vì cô mất bờ vai thể dựa lúc , còn ai đau lòng cho nước mắt của cô.
Tiếng yếu đuối của Hứa Thanh Vi, mỗi một tiếng đều đ.â.m một nhát d.a.o lồng n.g.ự.c Cố Hoành, đau đến mức sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Không cô tổn thương đến thế nào, chỉ là sự phẫn nộ và căm hận che mờ hai mắt. Anh thấy vết thương của cô, chỉ chìm đắm trong nỗi đau của , tiếp tục tiến hành kế hoạch trả thù nực đó.
Đến cuối cùng, cô đau đớn, dễ chịu hơn bao nhiêu, thậm chí là còn đau hơn.
Sau đó, mới hiểu, cô tổn thương thật là đang tổn thương chính , yêu thì lấy hận.
Canh cánh trong lòng bao nhiêu năm là vì yêu đến mức thể buông bỏ. Thà rằng dùng lý do thù hận để dây dưa, cũng từ nay thật sự còn liên quan gì đến , mỗi sống cuộc sống của .
Không cô, dù là một phút một giây, đều sống .
Cố Hoành cũng đỏ cả mắt, kìm chế cảm xúc ôm Hứa Thanh Vi lòng, trong giọng khàn khàn lộ sự nghẹn ngào: “Xin , em ….”
Khi tỉnh tai nạn, mở mắt thấy gương mặt của Hứa Thanh Vi, rõ ràng thề, bảo vệ nụ của con gái .
Anh còn thể đáp , rốt cuộc nhẫn tâm, hết đến khác cô rơi nước mắt, cho đến khi cô mất nụ mà yêu nhất.
Cảm xúc của Hứa Thanh Vi vốn sụp đổ, một câu của khiến cô đến mức thở nổi. Vì Cố Hoành đang , cô thì giường bệnh, ôm lấy cô, gò má cô chỉ ngang thắt lưng của , nước mắt cô nhuốm hết lên áo sơ mi của , thấm ướt một mảng lớn.
Hai tay cô ghì chặt áo sơ mi của Cố Hoành, vất vả lắm mới bình cảm xúc, giọng cực kỳ trầm khàn phản bác: “ là vì vết d.a.o đ.â.m đau quá nên mới , vì .”
Cố Hoành vạch trần lời dối của cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, nhẹ đến mức như đang vuốt ve búp bê dễ vỡ: “Ừ, em chỉ là vì vết d.a.o đ.â.m đau quá mà thôi.”
Hứa Thanh Vi cắn môi thật mạnh, lên tiếng: “Cố Hoành, dễ dỗ như nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-194.html.]
Cô dùng sức hít mũi: “Cho nên, đừng mong mấy câu xin là sẽ tha thứ cho .”
Cố Hoành dừng tay , dường như là bật chua xót, giống như gì. Sau đó, cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: “Ừ, em đừng dễ dàng tha thứ cho .”
Anh đẩy Hứa Thanh Vi , rủ mí mắt, hai tay nâng khuôn mặt Hứa Thanh Vi lên. Đôi mắt phiếm đỏ của đối diện với đôi mắt cũng đỏ hồng của cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má cô, lau nước mắt cho cô từng chút một.
“Hứa Thanh Vi, sẽ cố gắng, em thể… đợi ?”
Cố gắng…
Xưa nay, Cố Hoành bất cứ chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi, thế mà sẽ cố gắng với cô.
Cố gắng dỗ dành cô, cố gắng để nhận sự tha thứ của cô, cố gắng lấy những điều giữa bọn họ ?
Nơi sống mũi Hứa Thanh Vi dâng lên nỗi chua xót, lớp sương mù tràn mắt.
Nếu ba năm qua cô từng hận Cố Hoành một chút nào thì chắc chắn là thể.
Ở nước ngoài, để sinh tồn, một ngày đến mấy việc, mệt dến mức kịp thở, cô hận .
Sau đó khi bệnh, một cô giấu trong góc giường, bơ vơ chỗ nương tựa, cô cũng hận .
Lúc lấy tin tức, thương hết đến khác, khi cô trở về phòng của , tự bôi thuốc, thấy vết thương đầy , cô vô cùng hận .
cô hận chính bản cô hơn.
Hận thể buông xuống, hận vẫn còn nhớ đến .
Thật nhiều chuyện ấm ức khổ sở cô nhưng lời đến bên miệng biến thành một câu thế : “Vậy… cố gắng , … cũng tiến tới nhanh hơn .”
Cố Hoành khẽ một tiếng, ôm Hứa Thanh Vi lòng.
Chốc lát , Hứa Thanh Vi mới thấy giọng dịu dàng trầm thấp của từ đỉnh đầu truyền tới: “Được.”
Cơ thể Hứa Thanh Vi vốn yếu, to một trận, chẳng mấy chốc cả choáng váng. Chỉ là cảm xúc của cô d.a.o động quá lớn, dẫn đến vết thương của cô đau hơn , cô mệt nhưng thể giấc ngay .
Hứa Thanh Vi nhíu mày thật chặt, vết thương đau đành, kiểu ngứa ngáy giống như vô con kiến cắn đó, giỏi chịu đựng như cô cũng chút chịu nổi.
Cô nhịn nữa lên tiếng: “Cố Hoành, thể hỏi bác sĩ giúp , loại thuốc nào giảm đau giảm ngứa , lấy cho một ít !”
Cố Hoành thấy cô khó chịu, càng khó chịu hơn. mấy tiếng cô tiêm một mũi an thần, thích hợp dùng thêm thuốc nữa.