“Phu nhân định phạt thế nào?” Chàng nheo mắt, khóe môi cong lên.
“Phạt tối nay ngủ ở thư phòng!”
Cố Dự Bạch bước nhanh về phía , ôm ngang lấy như ôm một bảo vật:
“Được, phu nhân cùng … ngủ ở thư phòng.”
Ta bế bổng, chân chạm đất, vội vã giơ tay đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c :
“Chàng gì ? Còn ăn cơm mà!”
Cố Dự Bạch cúi xuống, đặt một nụ hôn nặng trĩu lên má , ánh mắt như thiêu đốt:
“Không ăn cơm… tiên ăn nàng.”
15
Cố Dự Bạch đoán sai.
Hôm nay, bước chân khỏi phủ thì Lục Yến liền tìm đến.
Ta cho cửa—phu quân , nam nhân khác tới tìm, chuyện nếu truyền ngoài, sẽ tổn hại đến danh tiết của .
Qua lớp cửa gỗ, lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi tới đây việc gì?”
Giọng run run:
“Ta… tới trả nàng bạc.”
Ta khẽ liếc Vân La, nàng hiểu ý, mở hé cửa để lấy túi bạc nhanh chóng đóng .
“Thanh Thanh… nàng thực sự chán ghét đến ? Đến mặt cũng gặp?”
“Ngươi quá tự cao . Ta chẳng hứng chán ghét một kẻ liên quan gì đến cuộc sống của . Mau rời , miễn để ngoài đàm tiếu rằng phủ Cố gia đến cả ruồi muỗi cũng tìm đến đậu.”
Ngoài cửa, Lục Yến rõ ràng sững .
Một lúc , khàn giọng :
“Ta từ quan, định đưa Vãn Như về quê sống ẩn.”
Ta nhàn nhạt đáp:
“Đi thong thả, tiễn.”
Quay gót về phía nội viện, phía Vân La len lén mở hé cửa ngó một chút, chạy nhỏ bước đuổi theo , giọng chút hiếu kỳ:
“Lục Đại nhân trông thật tiều tụy, chẳng còn dáng vẻ phong lưu như trạng nguyên lang năm xưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-xuan-tam/8.html.]
Ta hừ lạnh:
“Đường là tự chọn. Giờ chỉ hai chữ gửi .”
“Hai chữ gì?”
“Đáng đời.”
Vân La ngẩn , khúc khích:
“May mà nô tỳ theo hầu tiểu thư xuất giá, bằng cũng đày nơi biên ải . Nghe chốn khổ cực vô cùng, phu nhân lớn tuổi chịu nổi . Tiểu thư thật sự tiễn họ ?”
“Không . Ta chỉ một mẫu , bà qua đời từ lâu. Về sẽ chọn ngày lành tháng để về bái tế bà .”
“Vậy… còn túi bạc ?”
“Thưởng cho ngươi, mua chút thứ ngươi thích.”
Nàng tươi như hoa nở:
“Đa tạ tiểu thư!”
Đêm xuống, khi ngủ, kể chuyện ban ngày cho Cố Dự Bạch .
Khóe môi cong lên, ánh mắt dần nhiễm một tầng d.ụ.c ý nồng đậm.
Chung sống lâu ngày, ánh mắt mang ý gì. … lưng vẫn còn ê ẩm lắm.
“Phu quân, chúng cứ mãi thế … cũng cách , ?”
“Ừ.” Chàng đáp , nhưng bàn tay hề an phận.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Đừng như mà…” Ta bắt đầu lùi về , giọng yếu ớt.
Chàng cúi xuống, thở nóng hổi phả lên mặt , trượt dần xuống , nơi bầu khí trở nên nồng nàn ám .
Ta siết lấy mái tóc đen của , giọng run run, lời trái với lòng :
“Sao đến giờ vẫn khắc c.h.ế.t ?”
Chàng bỗng siết mạnh hơn, ánh mắt tỏ vô tội nhưng miệng khẽ :
“Vậy để vi phu… cố gắng thêm chút nữa?”
Ánh trăng ngoài cửa lặng lẽ di chuyển, vệt sáng bạc rơi rớt sàn gỗ. Trong phòng, tiếng nước róc rách lẫn với nhịp thở dồn dập, nóng dâng lên, tựa như giữa mùa hạ gay gắt…
-HẾT-