ĐỘNG XUÂN TÂM - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-22 12:38:38
Lượt xem: 7,923
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàng lệ nóng hổi lăn dài má . Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng trầm thấp:
“Đại gia tộc coi con cái là m.á.u mủ, chỉ là quân cờ trong lợi ích. Nàng cũng —họ chỉ cần hữu dụng. Thanh Thanh, may là còn .”
Trong ánh mắt sâu như biển , trái tim đập loạn nhịp, tự chủ ôm chầm lấy .
Cố Dự Bạch cũng siết chặt vòng tay, trầm mặc một lúc, khẽ:
“Ta sẽ c.h.ế.t. Ta cùng nàng, sống đến trăm năm.”
Ta ngẩng đầu , thốt lên từng chữ:
“Chàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Hắn đáp bằng một nụ hôn cuồng nhiệt hơn, còn khe hở nào giữa hai đôi môi.
Trong thở dồn dập, vô thức nắm chặt áo , bàn tay run rẩy trượt xuống, cởi dần đai lưng, chạm đến cơ bụng rắn chắc từng mơ tưởng.
Cố Dự Bạch khựng , trầm thấp, thở nóng rực:
“Phu nhân… gì ?”
Ta giật , vội giơ tay đầu hàng:
“Là tay nghịch ngợm, liên quan đến .”
Hắn nhấc bổng , đặt lên án thư. Áo bung , lộ lồng n.g.ự.c rắn rỏi ánh nến, đường nét mê đến mức hô hấp hỗn loạn.
Khi đôi môi nóng bỏng phủ xuống, mới kịp phản ứng, cố đẩy :
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Phu quân… còn uống thuốc…”
Hắn mỉm , giọng khàn đặc, vẫn rời môi :
“Để lát nữa.”
“Lát nữa t.h.u.ố.c nguội mất…”
Hắn khẽ, đột ngột tiến sâu hơn, khiến bật tiếng nức nở:
“Thuốc nguội thì mặc kệ… còn đang nóng đây.”
Hơi thở hỗn loạn, chỉ còn nắm chặt lấy , như hóa thành dòng nước, mặc cho từng đợt sóng triều dâng trào, nhấn chìm lý trí…
13
Hôm , trời hửng sáng, tỉnh giấc.
Đêm qua quá mức cuồng nhiệt, còn nhớ nổi và rời thư phòng thế nào, dỗ dành, sa trầm luân hết đến khác .
Ta cẩn thận gỡ cánh tay đang quấn chặt bên hông, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Vừa mở cửa, liền đụng Vân La đang bưng chậu nước.
“Tiểu thư vườn ?” Nàng tò mò hỏi.
Ta vội níu lấy cánh tay nàng, thần sắc căng thẳng:
“Ngươi mau mời ngự y vẫn bắt mạch bình an cho Thế tử.”
“Sao thế? Thế t.ử bệnh nặng ư? … chẳng tối qua tiểu thư và ngài …”
Nàng len lén liếc mắt, hạ giọng đầy ẩn ý:
“Chẳng lẽ tối qua Thế t.ử biểu hiện khiến tiểu thư hài lòng?”
Mặt bừng đỏ, nghẹn giọng:
“Thế tử… hình như là hồi quang phản chiếu (*). Ngươi mau gọi ngự y!”
(*) hồi quang phản chiếu: hiện tượng bệnh nặng bỗng nhiên khỏe khoắn lúc qua đời.
Vân La lập tức đặt chậu nước xuống, hấp tấp chạy khỏi phủ.
Ngự y nhanh mời đến, bắt mạch cho Cố Dự Bạch.
Hai bọn họ liếc một cái, ngự y mới sang , mỉm trấn an:
“Thế t.ử phi yên tâm, Thế t.ử gì đáng ngại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-xuan-tam/7.html.]
Ta lo lắng hỏi tiếp:
“ đêm qua ngài …”
Cố Dự Bạch vội ngắt lời , giọng trầm :
“Phu nhân yên tâm, nhất định còn thể ăn những món rau nàng tự tay trồng.”
Ánh mắt kiên định đến mức tiện hỏi thêm.
Ba tháng , hổ hồi hộp, cùng Cố Dự Bạch bình an vượt qua những đêm “mặt đỏ tai hồng” liên tiếp.
Cuối cùng, rau trong vườn cũng thu hoạch !
Hôm , đích xuống bếp nấu một bữa thịnh soạn, đợi về để cùng thưởng thức.
lạ , dạo gần đây vốn chẳng việc gì gấp, Cố Dự Bạch thường xuyên ngoài.
Khi trở về, sắc mặt nặng nề.
Tim như thắt , vội hỏi:
“Sao thế? Đã xảy chuyện gì ư?”
Cố Dự Bạch trầm giọng, ánh mắt nghiêm nghị:
“E rằng còn nhiều thời gian nhàn rỗi để bầu bạn bên phu nhân nữa.”
Mắt lập tức nóng lên, vành mi rưng rưng, giọng mang theo tiếng nức nở:
“Bệnh… bệnh tình nặng hơn ? Đều tại … Mấy hôm nay ban đêm nên kéo … Xem thật sự khắc phu… Ta…”
14
Ta đến thể tự kiềm chế.
Cố Dự Bạch dịu dàng lau nước mắt cho , nâng khuôn mặt lên, giọng tràn đầy yêu thương:
“Phu nhân, hề bệnh. Ngày mai sẽ phục chức.”
“Chàng gì ?” Ta ngơ ngác hỏi.
Chàng khẽ ôm lòng, giọng trầm ấm:
“Có một chuyện nàng nên . Tể tướng kết bè kết phái, tham ô nhận hối lộ, chứng cứ xác thực nên giam ngục. Nam nhân trong phủ xử trảm, nữ quyến đày biên ải.”
“Vậy còn … và cả Tiết Vãn Như…”
Cố Dự Bạch sâu mắt , ánh như soi thấu lòng :
“Nàng bản từ khế, đương nhiên vô sự. Tiết Vãn Như là con gái gả ngoài, cũng liên lụy. Chỉ là mất chỗ dựa như Thừa tướng, con đường quan lộ của Lục Yến về e rằng gập ghềnh, trắc trở.”
Ta bỗng đẩy , nghiến giọng:
“Chàng đang thử lòng ? Ta và Lục Yến vốn chẳng gì.”
Cố Dự Bạch mỉm , giọng trấn an:
“Ta đương nhiên tin nàng. Ta chỉ tin . Hắn vốn giỏi luồn cúi, sợ rằng sẽ tìm đến nàng.”
“Nếu dám vác mặt đến đây, sẽ hắt hết nước rửa rau bẩn lên !”
Nghe , Cố Dự Bạch bật thành tiếng.
Ta định thần , tiếp tục truy hỏi:
“Chàng bệnh, rốt cuộc là ?”
Chàng cúi đầu, cưng chiều vuốt nhẹ sống mũi :
“Phu nhân quả thật thông minh.”
“Vậy giả bệnh, nhàn cư trong phủ chỉ là kế che mắt, thực chất âm thầm phối hợp cùng Hoàng thượng điều tra Tiết thừa tướng?”
Cố Dự Bạch khẽ gật đầu, ánh mắt nhuốm ý :
“ . Hoàng thượng trọng dụng , mà Cố gia là danh gia vọng tộc, tất nhiên trở thành cái gai trong mắt bè phái gian thần. Việc nhổ tận gốc thế lực của Tiết Tể tướng triều cần nhiều tâm sức và nhẫn nại.”
Ta lùi một bước, kéo giãn cách, giả vờ tức giận:
“Chàng để lo lắng suốt bao lâu, phạt .”