ĐỘNG XUÂN TÂM - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-22 12:38:25
Lượt xem: 7,920
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết phu nhân chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ, may Tiết Vãn Như vội vàng đỡ lấy.
Chúng bước lên xe ngựa, Lục Yến vội vàng đuổi theo, gọi .
Hắn Cố Dự Bạch, hạ giọng :
“Thế tử, thể cho riêng vài câu với… Cố phu nhân ?”
Cố Dự Bạch gật đầu, gì, xoay lên xe .
Lục Yến bậc thang, từ cao xuống , giọng trầm thấp:
“Thanh Thanh, nàng từng cùng Cố Dự Bạch viên phòng. Nếu chuyện gì, nàng thể tới tìm .”
Ta khẽ nhếch môi, như :
“Giờ mới nhớ đến chuyện báo ân ? Hay là đem tất cả cơm nương nấu cho ngươi ăn năm đó, cùng tiền thuê nhà, quy bạc trả ?”
Lục Yến sững sờ, ánh mắt lộ vẻ tổn thương:
“Thanh Thanh, nàng trở nên tục khí như ? Ta là đang nghĩ cho nàng, nàng trách ?”
Ta nhếch môi lạnh:
“Đã tục khí, thì mau trả tiền. Còn nữa, đừng hỏi han chuyện khuê phòng của vợ chồng . Ngươi hổ, nhưng thì thấy ghê tởm đó.”
Hắn nhíu mày, đôi mắt thoáng hiện tia phẫn nộ. vẫn điềm nhiên tiếp lời:
“Đừng tưởng rõ tâm tư của ngươi. Năm xưa chịu ơn con , trong lòng mang mặc cảm. Nay ngươi chút thành tựu, liền ban ân, để bảo cái tự tôn đáng đó.”
“Lục Yến, đời ngươi sẽ bao giờ cơ hội đó. Lần gặp , nhất cúi đầu giả vờ quen .”
Nói xong, bước thẳng lên xe ngựa, bỏ Lục Yến c.h.ế.t lặng bậc thang, ánh mắt tối sầm, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
11
Trong xe ngựa, và Cố Dự Bạch đều một lời, mỗi nghiêng mặt về một hướng, tránh .
Suốt dọc đường, trong đầu cứ vang vọng những lời với Tiết phu nhân khi nãy, khiến lòng bình tĩnh nổi.
Khi sắp xuống xe, vốn định mở miệng cảm ơn , nhưng đúng lúc , đột ngột ho dữ dội.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tim run lên một nhịp—chẳng lẽ thật sự mệnh cứng, ai ở gần cũng khắc chế đến tổn hao?
Ý nghĩ khiến kịp do dự, vội vã bước xuống xe, chạy thẳng bếp sắc t.h.u.ố.c cho .
Vừa trông lửa, Vân La nhỏ giọng than thở:
“Tiểu thư, nô tỳ bệnh của thế t.ử còn t.h.u.ố.c cứu. Nếu tiểu thư thật lòng lo cho thế tử, chi bằng… để cho ngài một đứa con.”
Ta lắc đầu ngay, giọng kiên quyết:
“Không . Ta mệnh , nếu ở cạnh , sẽ c.h.ế.t nhanh hơn.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng ho trầm đục quen thuộc.
“Khụ… khụ… khụ… khụ… Phu nhân, t.h.u.ố.c sắc xong ?”
Tim thắt , bao nhiêu câu. Ta hạ giọng đáp:
“Sắp xong . Chút nữa bảo Vân La mang qua, thế t.ử cứ về phòng nghỉ .”
Hắn khẽ ho khan, ngữ điệu bình thản nhưng cho đường lui:
“Phiền phu nhân đích mang đến thư phòng.”
Nói , Cố Dự Bạch thẳng.
Ta vốn định tránh mặt, nhưng lời của như mệnh lệnh thể từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-xuan-tam/6.html.]
Khi đặt bát t.h.u.ố.c lên án thư, ánh mắt yếu ớt nhưng sâu thẳm của khóa chặt, tim đập như trống dồn, chỉ cúi đầu, vội vã rời .
trong khoảnh khắc, cổ tay bắt lấy. Một lực nhẹ kéo ngã đùi .
Cố Dự Bạch một tay ôm lấy eo , thở nóng rực phả bên tai, giọng trầm thấp mang theo ý như than nhẹ:
“Phu nhân, luôn tránh ?”
Hơi thở của như hừng hực vây lấy , khiến tim loạn nhịp, mặt nóng bừng.
“Thế tử, … …”
Cố Dự Bạch khẽ , đưa tay vỗ nhẹ lên xấp giấy bàn:
“Phu nhân nhận mấy chữ chứ?”
Ta liếc qua, ba chữ rõ ràng: [Hòa Ly Thư]
Một trận chua xót từ n.g.ự.c dâng lên, nghẹn nơi cổ họng.
Giọng khàn khàn, run nhẹ:
“Thế t.ử … cùng hòa ly?”
12
Trong bóng tối mờ ảo, thở của Cố Dự Bạch nóng rực, từng đợt vây kín lấy .
“Phu nhân… ?”
Giọng khàn khàn, môi gần như chạm , ấm phả da thịt nhạy cảm khiến run rẩy.
Ta thẳng đôi mắt đen láy như ngọc của , giọng nhỏ nhưng kiên định:
“Ta từng nghĩ đến việc rời , thế tử…”
Lời còn dứt, môi chiếm lấy—một nụ hôn nóng bỏng, mạnh mẽ, gần như nuốt trọn hô hấp của .
Khi buông , cả hai đều thở dốc dồn dập.
Cố Dự Bạch cầm lấy tờ [Hòa ly thư] dở bàn, đưa gần ngọn lửa. Tờ giấy nhanh chóng hóa thành tro tàn rơi lả tả.
“Đêm đó bách hoa yến, nhiều . Nàng cứ tránh , cứ nghĩ trong lòng nàng còn Lục Yến…”
Hắn ngưng một nhịp, đôi mắt sâu thẳm rời:
“ đến cuối cùng, phát hiện bản nỡ. Thanh Thanh, … thích nàng. Làm phu nhân thật sự của , ?”
Nước mắt rưng rưng nơi khóe mi, khẽ lắc đầu:
“… bọn họ đều mệnh , sẽ khắc c.h.ế.t bên cạnh.”
Cố Dự Bạch bật , thở phả cổ nóng đến mức run rẩy:
“Những kẻ chỉ vì thể chấp nhận sự thật nên dựng chuyện. Nếu thật sự mệnh nàng , Lục Yến còn thể thi đậu trạng nguyên?”
Lời như sét đ.á.n.h giữa trời quang.
Hắn tiếp tục, giọng khàn khàn:
“Trước khi ngã bệnh, nắm binh quyền, cùng Tể tướng bất đồng chính kiến. Hắn cầu hôn với hoàng thượng, gả con gái để liên minh. Sau khi bệnh nặng, định rút , nhưng ngờ lôi nàng a thế.”
“Hắn nàng mệnh cứng, khắc phu, sợ hãi mà tự hủy hôn. nàng ? Đêm tân hôn, khi nàng mở miệng : ‘Phải sống thật ’, còn quan tâm đến những lời đồn nữa.”
Ta ngẩn ngơ, đôi mắt đỏ hoe:
“Gia đình của … chẳng lẽ…”
Hắn khẽ tự giễu, giọng nghẹn ngào:
“Nàng nhận ? Đây Quốc Công phủ, mà là biệt viện hoàng thượng ban cho tĩnh dưỡng. Sau khi bệnh, tỷ đều mong sớm c.h.ế.t để tranh gia sản. Một năm qua, ai đến thăm.”