ĐỘNG XUÂN TÂM - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-22 12:37:53
Lượt xem: 7,988
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt bình tĩnh, gương mặt cũng lấy chút d.a.o động nào, tựa như đêm qua từng xảy chuyện gì.
“Sao ? Phu nhân?”
“Không… gì.” Ta cụp mắt, khẽ đáp:
“Thế tử, sẽ về.”
Ngày , mẫu vốn ưa , đến cả ngày “tam triều hồi môn” cũng miễn. Bà viện cớ “Cố Dự Bạch thể yếu nhược, nên để di chuyển vất vả.”
Hôm nay đột nhiên gửi thiệp, hẳn là trong lòng giận đến cực điểm.
Có những việc, tránh cũng .
Cố Dự Bạch khẽ gật đầu, đặt bát xuống bàn:
“Được. Khụ khụ… Ta sẽ cùng phu nhân hồi phủ.”
09
Về đến Tể tướng phủ, Lục Yến và Tiết Vãn Như cũng đang mặt.
Mẫu thoáng thấy Cố Dự Bạch, sắc mặt tối sầm , sang lạnh giọng:
“Hậu viện sen đang nở rộ, theo thưởng hoa.”
Dứt lời, bà Cố Dự Bạch, giọng mang ý đuổi khách:
“Tể tướng sắp về, cha vợ con rể các – cứ thoải mái trò chuyện.”
Cố Dự Bạch mỉm nhạt, trở chỗ cũ.
Mẫu dẫn thẳng đến từ đường.
Bà nhấc cây giới xích bàn án, giọng đanh như roi quất:
“Quỳ xuống.”
Ta thẳng lưng, ánh mắt kiên định:
“Phu nhân gọi về, chỉ để việc ?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đôi mắt bà híp , giọng lạnh như băng:
“Ngươi gọi là gì?”
“Tiết phu nhân.”
Ta chớp mắt thẳng bà. Bàn tay cầm giới xích của bà run lên bần bật, cây gậy giơ cao giáng xuống. ngay khoảnh khắc đó, đưa tay chặn , siết lấy cổ tay bà.
Tiết Vãn Như thét lên:
“Ngươi định gì? Còn đ.á.n.h cả mẫu ?”
Ta buông tay, còn Tiết phu nhân cũng rụt tay về. Ta móc từ tay áo một tờ từ khế, là thứ lén nhờ quản gia phủ soạn, dùng ít bạc để ông giữ kín chuyện .
Ta lạnh nhạt đưa đến mặt bà:
“Người nhận , chẳng qua là để thuận tiện gả Quốc Công phủ. Nay Tiết Vãn Như cùng Lục Yến xứng đôi lứa, hết giá trị lợi dụng. Để khỏi Tiết gia mất mặt, chi bằng sớm loại khỏi gia phả, ký tờ từ khế .
Ta nữ nhi Tiết gia, tự nhiên cũng cần quỳ tổ tiên Tiết gia.”
Mặt Tiết phu nhân trắng bệch, tức giận đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, miệng mấy mấp máy nhưng thốt nổi thành lời, nước mắt lớn như hạt châu thi rơi xuống.
Không gian căng như dây đàn, bỗng vang lên giọng nam trầm ấm phía :
“Nhạc mẫu đừng giận. Thanh Thanh từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, tính khí phần tùy tiện, chậm rãi dạy dỗ là .”
Ta ngoảnh đầu, đối diện với Lục Yến – nay xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-xuan-tam/5.html.]
Tiết phu nhân nức nở, giọng lạc :
“Ngươi luôn trách thiên vị. ngươi từng nghĩ đến ? Thế t.ử mệnh đoản, chẳng thể che chở cho ngươi bao lâu. Nếu ngươi sửa đổi tính nết để các phu nhân quý tộc chấp nhận, quả phụ , chịu khổ sẽ là ngươi.”
Ta nắm chặt tay, thẳng đôi mắt lạnh như băng của bà:
“Những khổ sở đó… cũng do phu nhân ban cho ?”
Tiết phu nhân giận đến mức giơ cao giới xích, hai mắt bốc hỏa:
“Ngươi…”
Lục Yến vội đưa tay chắn :
“Nhạc mẫu đừng vội. Con rể một cách.”
“Cách gì?”
“Sau khi Thế t.ử qua đời, con nguyện thu nhận Thanh Thanh .”
“Không !” Tiết Vãn Như trợn to mắt, kinh hoảng hét lên.
Nàng túm lấy cổ áo Lục Yến, run giọng:
“Trước khi thành , thề thốt bao rằng tuyệt tình ý nam nữ với nàng , giờ …”
Lục Yến cúi đầu, nàng dịu dàng, giọng như dỗ dành:
“Dưỡng mẫu của nàng từng ân với , chăm sóc Thanh Thanh là chuyện nên . Nàng yên tâm, chỉ là danh nghĩa thôi, nàng vẫn là chính thê duy nhất.”
Ta bật , giọng khinh miệt:
“Không cần ngươi giả từ bi. Ai của ngươi?”
Lời dứt, lưng bỗng vang lên một tràng tiếng sang sảng…
10
Cố Dự Bạch tới, giọng vang khắp từ đường:
“Ta còn sống sờ sờ ở đây, mà dám sẽ nạp thê t.ử của . Đây chính là cái gọi là ‘cao môn quý tộc, lễ nghĩa liêm sỉ’ trong miệng Tiết phu nhân ?”
Sắc mặt Tiết phu nhân lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Cố Dự Bạch mỉm thong dong bước , nhận lấy tờ từ khế trong tay , giọng khàn khàn nhưng rõ ràng từng chữ:
“Bệnh của là do năm xưa theo quân xuất chinh mà . Nếu tấu lên Hoàng thượng, quý phủ vì chê thể yếu ớt mà tùy tiện gả cho một nữ t.ử để qua loa đối phó, thử hỏi Hoàng thượng sẽ Tể tướng thế nào? Lại sẽ Tiết phủ ?”
Tiết phu nhân nghẹn họng, đôi mắt tràn đầy khiếp sợ về phía Lục Yến.
chỉ lộ vẻ khó xử, môi mấp máy im bặt.
Cố Dự Bạch từ lấy một cây bút, đưa đến mặt Tiết phu nhân, giọng chậm rãi, mang theo áp lực thể chống đỡ:
“Tiết phu nhân, ký . Từ nay về , cho dù phu nhân của g.i.ế.c gà mổ bò, cũng chẳng liên quan gì đến quý phủ nữa. Khụ… khụ…”
Tiết phu nhân hừ lạnh một tiếng, giận dữ đáp:
“Với thể của ngà, ngài bảo vệ nó bao lâu?”
Cố Dự Bạch cong môi, ánh mắt sâu thẳm , nhẹ nhàng :
“Phu nhân của cần gì bảo vệ. Nàng kiên cường, độc lập, nếu dã tâm mưu tính, thì nàng sống hơn bây giờ nhiều. Là liên lụy nàng, để nàng nhốt trong cái sân nhỏ .”
Những lời rõ ràng là với Tiết phu nhân, nhưng đôi mắt Cố Dự Bạch dừng , chứa đựng thứ tình cảm sâu thấy đáy. Trong khoảnh khắc , ánh mắt đó như gợn sóng, khiến tim đập loạn cách nào kìm nén.
Tiết phu nhân nghiến răng, bàn tay run rẩy ký tên tờ từ khế.
Cố Dự Bạch nhận lấy, gấp gọn bỏ tay áo, đầu nắm tay :
“Đi thôi, phu nhân. Chúng về nhà trồng rau.”