ĐÔNG SINH - 8 + PHIÊN NGOẠI

Cập nhật lúc: 2025-10-14 18:11:54
Lượt xem: 1,676

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn , chỉ cần ở bên , lòng mới bình yên.

 

Hắn thường đến tiệm mì nhỏ, phía luôn cái “đuôi nhỏ” bám theo.

 

Tiểu thư phủ Tri Châu yên tâm, sợ “dụ” mất A Đệ, nên sai theo dõi.

 

Nhỏ học cái tính cố chấp của Cố Uyên.

 

Năm , Cố Uyên học đến mệt mỏi.

 

Ngày ngày treo đầu, chích đùi, mười hai canh giờ thì tám canh sách.

 

Ba vị luân phiên dạy dỗ.

 

Vốn thể yếu, để chuẩn cho khoa cử, ép ăn nhiều thịt, luyện .

 

Mỗi sáng đều chạy quanh phủ, tập tấn mã.

 

Không ngờ một năm, thể mạnh mẽ hơn hẳn, thi đỗ tú tài.

 

Khi tròn mười tám tuổi.

 

Một tú tài mười tám tuổi, là độc tử của phú hộ một Ứng Châu.

 

Cửa Cố gia sắp mai mối đạp nát.

 

Sau khi đuổi mai thứ tám mươi mốt, Cố phu nhân đích mặt.

 

Bà đến tiệm mì nhỏ cầu hôn.

 

“Đông Sinh , đứa nhỏ Uyên nhi chỉ lời con thôi.”

 

“Hay là... con chịu thiệt một chút, nhận lấy nó nhé?”

 

Sau lưng bà, Cố Uyên cong môi, đắc ý mặt.

 

“Ta và thiếu gia khác một trời một vực...”

 

Cố phu nhân ngắt lời :

 

“Cũng , Uyên nhi tư chất bằng A Đệ, giờ cũng chỉ là tú tài mà thôi.”

 

“Con chê nó cũng đúng.”

 

Ta trừng lớn mắt.

 

Phu nhân, kiểu đó đúng ?

 

Ý là... xứng với Cố Uyên cơ mà!

 

Cố phu nhân lấy một tờ đơn thật dày:

 

“Để con thấy thiệt, đem nửa gia sản Cố gia sính lễ.”

 

“Được chứ?”

 

Sợ bà thêm điều gì kỳ quặc, vội vàng gật đầu:

 

“Được !”

 

Cố phu nhân hài lòng, mang bát tự sinh thần của về.

 

Cố Uyên ở bên cạnh giận dỗi:

 

“Nàng thích , thích sính lễ trong tiền tài đó?”

 

Hắn trừng đôi mắt long lanh hỏi .

 

Ta dậy, nhón chân, khẽ hôn một cái:

 

“Ngốc ạ, dĩ nhiên là... cả hai.”

 

Cố Uyên hừ một tiếng:

 

“Miễn cưỡng đạt chuẩn.”

 

Phiên ngoại 1

 

Sau khi thành với Cố Uyên, trong thư phòng , vô tình tìm thấy quyển sổ tay món ăn năm xưa.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Bìa sách bằng Đệ tử quy.

 

Tập sách dày giờ mỏng, lật bao nhiêu .

 

Phiên ngoại 2 (Cố Uyên)

 

Từ nhỏ nhạy cảm với vị giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-sinh/8-phien-ngoai.html.]

 

Các món thêm gia vị đều nuốt nổi.

 

Nói mấy bếp cũng chẳng sửa, đành im lặng.

 

Phụ bận rộn bên ngoài, mẫu lo việc phủ, chẳng ai quan tâm .

 

Ba ngày ăn, mẫu mới nhận chuyện.

 

Bà bắt đầu chăm sóc , nhưng chẳng thể ăn gì, chỉ uống t.h.u.ố.c cầm .

 

Khi gần cạn sinh lực, Đông Sinh xuất hiện.

 

Mẫu bảo nàng dùng bữa.

 

Ta định khuyên bà đừng việc vô ích — nàng còn trẻ, mất thể sinh đứa khác.

 

nỡ từ chối đôi mắt đỏ hoe của mẫu .

 

Cuối cùng đối diện Đông Sinh, nàng ăn hết cả bàn thức ăn.

 

Trời ơi, nàng ăn khỏe thế ?

 

Một bàn thức ăn, nàng ăn sạch!

 

Ta kinh ngạc, thấy tò mò.

 

Ta cố tình trêu nàng, hỏi là “thùng cơm” .

 

Nàng gật đầu!

 

Cái gì mà gật đầu?

 

Tức quá, đá bàn, bàn nhúc nhích, càng tức.

 

nàng ăn, thấy đói.

 

Ngày thứ ba, nhịn , gắp vài miếng.

 

Dội qua nước, miễn cưỡng ăn .

 

Từ lúc nào chẳng rõ, các món ăn dần dần hợp khẩu vị.

 

Thân thể hồi phục.

 

Định chia sẻ niềm vui với nàng thì mẫu bảo — Đông Sinh .

 

Tức giận!

 

Tuyệt thực!

 

Mẫu nàng mở tiệm mì nhỏ.

 

Ta liền tìm.

 

Mì nàng nấu, quả thật ngon vô cùng.

 

Càng hiểu nàng, càng thương nàng.

 

Ta với mẫu cưới Đông Sinh.

 

Bà hỏi: “Vì ?”

 

Ta đáp: “Vì thương nàng.”

 

: “Thương chắc là yêu. Khi nào học yêu, hãy tiếp.”

 

Yêu là gì, .

 

Chỉ rằng mỗi gặp nàng, lòng vui kỳ lạ.

 

Mỗi mắt nàng, tim đập như trống trận.

 

Ta còn mơ xuân mộng.

 

Trong mộng, Đông Sinh khẽ cong ngón tay gọi , liền nhào tới ôm lấy nàng.

 

Đông Sinh, nàng thật là hương thơm mê .

 

Ba năm , và Đông Sinh thành .

 

Đêm , thật sự nhào tới ôm nàng.

 

Đông Sinh , Đông Sinh của — nàng là điều nhất đời .

 

— Hoàn —

 

Loading...