ĐÔNG SINH - 4
Cập nhật lúc: 2025-10-14 18:10:48
Lượt xem: 1,831
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lạnh:
“Lời xin của ngươi đáng giá bao nhiêu?”
“Nếu đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cũng ‘ sai ’, ngươi tha cho ?”
Ta thật chẳng ngờ —
Nhị thúc bọn họ bỏ mặc đang phát sốt mà chạy trốn.
Lại còn là tổ mẫu khởi đầu việc đó.
Không tung bao nhiêu quyền, chỉ đến khi nắm lấy tay , mới dừng .
Giọng thiếu gia lạnh lùng vang lên bên tai:
“Ngươi thương , Đông Sinh.”
Lúc mới cảm nhận bàn tay rát buốt.
Trên mu bàn tay là m.á.u — của , cũng của đường .
“Đừng để bẩn tay .”
Thiếu gia nhẹ nhàng dùng khăn trắng lau m.á.u tay .
Lời lạnh như gió sương, khiến run lên.
“Thiếu… thiếu gia…”
Hắn lấy từ tay áo một bình thuốc, mở nắp, cẩn thận rắc từng chút bột lên vết thương.
Ánh mắt chuyên chú, động tác ôn nhu.
Ta , chỉ thấy thế gian bỗng chốc tĩnh lặng, dường như chỉ còn hai .
Rắc t.h.u.ố.c xong, lấy hai tấm khăn trắng, băng bó cho thật cẩn thận.
“Đông Sinh, để .”
Thiếu gia lúc trông chững chạc, như biến thành một khác.
Hắn sang với quan sai:
“Bắt hết bọn dân hạ tiện .”
Quan sai vội cúi hành lễ:
“Tuân lệnh.”
Thiếu gia lạnh nhạt buông một câu:
“Hãy ‘chăm sóc’ họ cho .”
Quan sai đáp:
“Tuân lệnh.”
Quản gia họ Cố khẽ mỉm :
“Thiếu gia cuối cùng cũng trở bình thường.”
Sau khi Cố Uyên và quản gia rời , cũng bước khỏi tiệm mì.
Ta chặn mấy xem náo nhiệt.
Từ miệng họ, nơi ở của nhà nhị thúc tại Ứng Châu.
Men theo lời chỉ dẫn, tìm đến ngõ Mai Hoa.
Lại sâu thêm vài hộ nữa.
Thừa lúc ai để ý, trèo tường viện.
Vừa sân nhỏ, bố trí quả tệ.
Nhìn qua tiền thuê chẳng rẻ.
Cả nhà nhị thúc quen thói lười nhác, lấy bạc thuê chỗ thế ?
Trong lòng sinh nghi.
Ta khom , nhẹ bước đến sát cửa sổ căn phòng.
Đang định trèo , chợt tiếng đường vọng .
“Tổ mẫu, đại tỷ đáng ghét đến mức nào .”
“Nàng… nàng cùng tên gian phu cho quan binh bắt cha con huyện nha .”
Tổ mẫu hồ nghi hỏi:
“Đông Sinh? Các ngươi gặp nó ở ?”
Đường yếu ớt đáp:
“Thì… ở phố Tây đó ạ.”
“Nàng mở một tiệm mì, gọi là Đông Sinh Mì Quán.”
“Cha bảo chúng con mặc y phục rách rưới, đến tìm đại tỷ xin chút bạc.”
“Người cũng , trong nhà giờ chẳng còn đồng nào cả.”
Giọng bà già nua mà tức giận:
“Ai cho các ngươi tìm Đông Sinh?”
Đường đáp liền:
“Là nương, nương bảo .”
Tổ mẫu giận run :
“Cái đầu rỗng tuếch của nương các ngươi gì mà cũng ?”
“Nếu Hạ Sinh còn sống, Đông Sinh ắt sẽ giúp.”
“ giờ thì…”
Đường cắt lời:
“Chẳng đều do ?”
“Thấy tiền liền mờ mắt, cứ khăng khăng bán ca ca Hạ Sinh.”
Tổ mẫu gằn giọng:
“Là cha ngươi…”
Đường cãi :
“Tổ mẫu, con mù!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-sinh/4.html.]
“Rõ ràng chính tay đem ca ca Hạ Sinh lên xe .”
“Giá cả cũng là tự thương lượng.”
Rầm! — Ta phá cửa sổ mà .
Người trong phòng đang cãi liền giật sợ hãi.
Thấy , đường hoảng hốt lùi .
Ta để nó chạy thoát?
Giật tung băng trắng quấn tay, lao đến.
Ngay khoảnh khắc nó định chạy cửa, túm lấy mái tóc dài, kéo ngược .
Giọng tràn đầy hận ý:
“Chạy cái gì?”
Đường kéo đau, hét ầm lên:
“Đại tỷ! Sao đ.á.n.h , của !”
Tổ mẫu đang ghế thái sư trợn trắng mắt, giả vờ ngất.
Đôi tròng mắt khép mà vẫn đảo liên hồi — diễn còn tệ hơn nhị thúc.
Ta tát đường một cái:
“Nói, các ngươi bán cho ai?”
Mặt nó trắng bệch liền hằn vết đỏ.
“Không… …”
Nó toan chối, giơ tay.
“Bốp!”
Nó ré lên:
“Là tổ mẫu! Là tổ mẫu bán đó! Ta gì cả!”
Ta tặng thêm mấy cái tát.
Nước mắt nó b.ắ.n tung tóe:
“Ta thật , còn đánh!”
Tiếng đáp của là thêm một cái “bốp!” nữa.
Vài cái tát , mặt nó sưng như đầu heo.
“Trần Đông Sinh, đồ đàn bà điên!”
“Bốp!”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Đại tỷ tha cho ! Ta thật ai mua!”
“Ngươi hỏi tổ mẫu , ?”
“Bốp!”
Tổ mẫu đang giả ngất, chân khẽ run vài cái.
Đường tức quá gào lên:
“Tổ mẫu giả ngất đó! Chân còn động kìa!”
Ta nhíu mày:
“Ta chẳng thể đ.á.n.h trưởng bối.”
“Bốp…”
Khóe môi đường rớm máu.
Ta tiếc rẻ “chậc chậc” mấy tiếng:
“Ôi, e là hủy dung .”
Cả đời nó quý nhất là gương mặt .
Giờ tức cào .
Ta lùi , buông tóc nó , tiện tay đẩy về phía tổ mẫu.
Mất điểm tựa, đường ngã nhào lên bà.
“Bịch!”
Hai cùng ngã xuống đất.
Tổ mẫu đè kêu đau:
“Ôi, cái eo của !”
Tổ mẫu trật eo.
Bà đất ăn vạ, c.h.ử.i bất hiếu.
Ta lạnh nhạt đáp:
“Trưởng bối vô đức, hậu bối bất hiếu — thế mới thuận lẽ trời.”
Đường trói như đòn bánh bên cạnh phụ họa:
“Phải đó, đó.”
Tổ mẫu tức đến phun máu:
“Nhà lão nhị lũ cốt khí!”
“Thấy gió liền xoay, lũ vô lương tâm!”
Ta bật :
“Là dạy giỏi thôi.”
Đường đường đều do bà nuôi.
“Giờ thì xem, ai mua ?”
Tổ mẫu cảnh giác :
“Ngươi gì?”
“Trong nhà tiền mà chuộc nó về.”
Nắm tay siết chặt, khớp xương kêu răng rắc.