Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - Chương 34.2
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:11:05
Lượt xem: 0
Diệp Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm, giơ tay định tháo dây an toàn, nhưng lại bị một bàn tay ấn lên cánh tay.
Bùi tiểu năng miêu quấn chặt chăn nhỏ, bình tĩnh nói: “Đưa đến đây thôi, tôi tự vào được rồi.”
Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một chút, đồng ý nói: “Được, vậy cô cầm lấy túi đồ ở ghế sau, bên trong có quần áo và bình giữ nhiệt.”
Cô nhẹ nhàng dặn dò: “Trong bình giữ nhiệt là nước đường gừng tôi vừa nấu, cô khó chịu trong bụng thì uống, nhưng hơi nóng, nhớ để nguội một chút rồi hãy uống. Còn có một vỉ thuốc giảm đau, nếu rất đau, mỗi 12 tiếng có thể uống một viên.”
“Ừm ừm.”
Bùi tiểu năng miêu khẽ cong môi, rất thích sự quan tâm chu đáo của con người dành cho mình.
Một lần lạ hai lần quen, cô thản nhiên đưa tay vòng qua cổ Diệp Thanh Vũ, tay kia véo cằm, bẻ mặt Diệp Thanh Vũ qua một chút.
Màn dạo đầu quen thuộc này khiến Diệp Thanh Vũ chấn động, một dự cảm nào đó chợt dâng lên, không khỏi co rút đồng tử: “Bùi…”
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đã nghiêng người đến gần.
Mang theo mùi lá trúc ấm áp và ngọt ngào: “chụt” một cái lên má bên kia của cô.
“Tôi đối xử tốt với bên này nữa.”
Bùi tiểu năng miêu đắc ý nói với con người.
Hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của con người vô thức rơi trên đôi môi của cô, có chút mờ ám không tự biết.
Có phải Diệp Thanh Vũ sắp cảm động đến khóc rồi không?
Phải nhanh chóng xuống xe, để con người có không gian lén khóc, kẻo con người lại ngại.
Nghĩ vậy, Bùi tiểu năng miêu chu đáo lập tức quấn chăn nhỏ xuống xe, lấy túi đồ ở ghế sau, phát hiện trên túi vải bạt này còn in hình hoạt hình Bùi tiểu năng miêu của cô.
Một tiểu năng miêu nào đó hài lòng trở về tiểu lâu, để lại con người vô tội ngồi trong xe ngẩn ngơ, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Chiếc SUV màu đỏ nâu xinh đẹp dừng lại tại chỗ rất lâu, mới như dã thú thức tỉnh từ giấc ngủ say, lao trở lại đường phố.
-
Khi Diệp Thanh Vũ về đến nhà, vừa lúc hoàng hôn buông xuống.
Ánh chiều tà màu cam vàng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào phòng khách, khắp nơi đều nhuốm màu sắc ấm áp.
Sofa lộn xộn, thú nhồi bông xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng với mùi lá trúc ngọt ngào còn vương trong không khí, cũng có vẻ khá náo nhiệt.
Nhưng Diệp Thanh Vũ mím môi, chỉ cảm thấy sự cô đơn và trống trải quen thuộc.
Mỗi lần Bùi Nhung đến làm khách rồi rời đi, cô đứng trong nhà, đều nảy sinh cảm giác này.
Hơn nữa ngày càng mãnh liệt.