Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - Chương 31.B5
Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:47:42
Lượt xem: 1
Cô chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng có ý thức quan sát cuộc sống của tôm. Lúc này chăm chú thưởng thức, lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh cô chạy, cô đuổi, cô quơ chân khó bay…
Không đúng.
Mạch não của cô hình như sau nhiều lần chấn động, đã tiến hóa theo hướng hơi kỳ quái rồi.
Bây giờ kỳ quái hơn là, trong bể cá sao lại có hai con tôm? Không phải chỉ nên có một con “bạn gái cũ” thôi sao?
Diệp Thanh Vũ nhìn quanh bốn phía, trong lòng sinh ra nghi hoặc.
Giây tiếp theo, cô chợt hiểu ra.
Hai con này chắc là đôi tình nhân tôm mà chị La mua về.
Bé mèo nhỏ họ Bùi từ trên cầu thang đi xuống, lười biếng hỏi: "Diệp Thanh Vũ, măng đã làm xong chưa?"
"…Vẫn chưa. Đợi một chút, sắp xong rồi."
Diệp Thanh Vũ không dây dưa nữa, xắn tay áo lên rồi đi vào bếp, chuẩn bị nấu riêng cho bà chủ xinh đẹp món măng sốt lần trước.
Lúc rửa nguyên liệu, ánh mắt vô thức liếc xuống, liền nhìn thấy trong chiếc thùng lớn sang trọng nuôi hai con tôm càng, đang quấn quýt ngọt ngào bên nhau.
Diệp Thanh Vũ khựng lại.
Không đúng, hai con này mới là đôi tình nhân tôm.
Vậy con tôm xuất hiện bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách kia là thế nào…?
Bên tai đột nhiên có một cái đầu lông xù màu nâu đỏ ghé tới, sợi tóc dài xoăn của người phụ nữ cọ qua da cổ, hơi nhột.
Diệp Thanh Vũ khẽ run lên, nghiêng đầu liền nhìn thấy bà chủ xinh đẹp đang bám vào vai mình, nhìn chằm chằm vào măng trong bồn nước, giống như bé gấu trúc đang đợi người nuôi cho ăn.
Bị giám sát như vậy, Diệp Thanh Vũ không tiện lơ đãng nữa.
Tạm thời bỏ qua con tôm tự nhiên xuất hiện trong phòng khách, cần cù nấu măng cho Bùi tổng.
Chỉ là, trong khoảnh khắc rưới nước sốt lên măng, cô chợt nhớ đến mái tóc dài màu xanh lam nhạt của chị La lúc nào cũng ướt sũng, giống như vừa từ trong nước ra, cả người chấn động.
Không, không thể nào…
-
《Hưỡng dẫn sinh tồn cho động vật nhỏ》đang được chuẩn bị gấp rút, rất nhanh sẽ được xuất bản.
Mùa xuân cũng ngày càng đậm đà, gió nhẹ và ấm áp, hoa liễu bay khắp phố phường.
Sáng sớm ngày đầu tiên kết thúc thời gian cai đường, bé mèo nhỏ họ Bùi ôm cành cây hòe ngủ say sưa, lông tơ mềm mại bồng bềnh dưới ánh nắng hiện rõ từng sợi.
Trong giấc mơ thò ra nửa lưỡi hồng, l.i.ế.m liếm đầu răng ướt át, vô thức nói mớ:
"Diệp Tiểu Thụ, trên cành của cậu kết quả gì mà lấp lánh thế, tôi muốn ăn…"