Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - Chương 31.B
Cập nhật lúc: 2025-01-22 14:32:34
Lượt xem: 0
Trong ánh mắt nóng bỏng của người phụ nữ trẻ tuổi, cô cắn chặt khóe môi, giống như một con gấu trúc nhỏ lông xù đang nghịch ngợm thì đột nhiên bị nhân loại túm lấy gáy, nhấc lên giữa không trung.
Không được.
Không thể để nhân loại túm gáy như thế này, nếu không uy phong lẫm liệt của cô biết để đâu?
Nghĩ vậy, gấu trúc nhỏ Pei kiên định ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Diệp Thanh Vũ, bình thường bóc măng cụt cho tôi vất vả rồi."
Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu: "Hửm?"
"Cho nên, hôm nay tôi phải bóc cho cô ăn." Gấu trúc nhỏ Pei bình tĩnh nói.
Nhân loại nhất định sẽ cảm động, và không nhịn được đề nghị chia sẻ cùng cô.
"Thì ra Tổng giám đốc Pei giữa trưa không ngủ, là đang bóc măng cụt cho tôi. Hơn nữa còn lo lắng không ngọt, nên đã hy sinh bản thân, nếm thử mấy quả trước?"
Diệp Thanh Vũ bừng tỉnh đại ngộ.
Gấu trúc nhỏ Pei nhíu mày, buồn bực: “Chỉ nếm có một múi thôi."
Thật khiến gấu trúc nhỏ buồn, cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho bữa tiệc măng cụt hôm nay lâu như vậy, kết quả mới ăn được một múi nhỏ đã bị bắt.
"Vậy, nếu Tổng giám đốc Pei đã đích thân bóc măng cụt, tôi nhất định sẽ không phụ lòng, ăn hết chúng." Nhân loại nói.
Gấu trúc nhỏ Pei khẽ ngây người.
Ăn hết? Không chia cho gấu trúc nhỏ một chút nào sao?
Đợi khi về đến văn phòng, Diệp Thanh Vũ liếc mắt liền thấy túi măng cụt tròn vo trên bàn làm việc, không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Đúng là lòng người không đáy, gấu trúc nhỏ Pei nuốt măng cụt.
Cô đến gần, nhìn thấy quả măng cụt bị bóc nham nhở, chỉ thiếu một múi nhỏ trên bàn, trong lòng hơi thả lỏng.
May mà mới ăn có một chút đã bị cô vô tình bắt gặp.
"Đây là Tổng giám đốc Pei bóc cho tôi sao?"
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của người phụ nữ, cô cầm quả măng cụt lên, đầu ngón tay linh hoạt gẩy nhẹ, phần thịt còn lại liền lộ ra nguyên vẹn.
Cô hé môi cắn, một miếng ăn hết.
Ngay lập tức, trong không khí tràn ngập hương thơm thanh mát của măng cụt.
Pei nhìn đến mức mở to mắt hoa đào.
Đôi môi hồng cũng bất giác hé mở, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn của thú nhỏ, đầu răng ướt át, thèm thuồng cực kỳ.
"Thì ra Tổng giám đốc Pei mới bóc có một quả măng cụt." Diệp Thanh Vũ ngay thẳng nhìn người phụ nữ có ánh mắt lấp lánh: “Vậy số còn lại không làm phiền Tổng giám đốc Pei nữa, tôi tự cầm đi bóc ăn là được."
"..."
Toàn bộ, đều bị, tịch thu rồi!
Gấu trúc nhỏ Pei hít sâu một hơi.
Cô dựa lưng vào ghế văn phòng, khuôn mặt rực rỡ như hoa đào tràn đầy vẻ hờn dỗi không hề che giấu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái túi đen trong tay Diệp Thanh Vũ.
... Đã một tuần rồi không được ăn trái cây, đầu lưỡi toàn là vị măng, đến cả mùi vị của măng cụt và táo là gì cũng sắp quên rồi.