Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - Chương 31.5
Cập nhật lúc: 2025-01-22 11:24:35
Lượt xem: 0
Nói xong, cô ấy nghiêng đầu: "Hơn nữa tôi sẽ tăng lương cho cô, coi như là tiền lương phụ trách bot."
Diệp Thanh Vũ ngẩn ra.
Tăng lương mới tính là tiền lương phụ trách bot ư? Vậy 5 vạn tiền lương tháng trước đó của cô, tính là tiền lương làm gì đây...?
Tổng, tổng không thể là làm chó được.
Cuối cùng, dưới sự đồng ý của Kim Xán, cô trả lời email:
【 Gấu trúc nhỏ nói đều đúng. 】
Trong văn phòng, gấu trúc nhỏ Bùi đọc xong email mới, đôi tai to lông xù vui vẻ dựng đứng lên.
Cô ấy dựa vào ghế làm việc, lại ăn thêm một quả nho.
Loại nho mẫu đơn này gần đây rất được lòng gấu trúc nhỏ, không cần phiền nhân loại bóc hộ, ăn cả vỏ thơm nức, ngọt lịm.
Không cẩn thận ăn một mạch hết hơn nửa chùm, lúc phản ứng lại, dạ dày đã bắt đầu khó chịu rồi.
Gần đây hầu như ngày nào cũng hơi khó chịu dạ dày.
Gấu trúc nhỏ Bùi khó chịu đến mức hô hấp dồn dập, giây tiếp theo hóa thành hình người, thành thạo lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Diệp Thanh Vũ: 【 Diệp Thanh Vũ, xoa bụng cho thú bông. 】
Sau đó biến trở lại thành gấu trúc nhỏ, ỉu xìu chờ bụng được xoa.
Rất nhanh, bụng truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay nhân loại.
Lực đạo vừa phải khiến gấu trúc nhỏ Bùi ngẩng đầu lên, nheo mắt lại.
Thế nhưng, cái bụng bình thường chỉ cần nhân loại xoa xoa là sẽ ổn, hôm nay lại đặc biệt yếu ớt.
Ban đầu chỉ là khó chịu âm ỉ, sau đó dần dần phát triển thành từng cơn đau quặn thắt, gấu trúc nhỏ Bùi sợ đau không nhịn được phát ra tiếng "ưm" khe khẽ, cái đuôi to cũng bắt đầu run rẩy.
Hức...
Không được, phải đi bệnh viện rồi.
...
Xe ba bánh phóng nhanh như bay trên đường phố.
Diệp Thanh Vũ lo lắng nhìn cô chủ xinh đẹp bên cạnh.
Người phụ nữ mềm nhũn ngã trên ghế, mái tóc dài xoăn màu nâu đỏ có chút rối loạn, đôi mắt hoa đào tội nghiệp ứa ra ánh nước ẩm ướt, gò má cũng tái nhợt không chút huyết sắc.
Để chống lại cơn đau, cô ấy cắn chặt môi dưới, đỏ như sắp chảy máu.
Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc, quen thuộc đến mức trong lòng cô đau nhói, thậm chí giống như hận không thể cơn đau đó chuyển sang mình.
Diệp Thanh Vũ không chịu nổi sự đau lòng phức tạp và mãnh liệt này, một tay cầm ô che nắng cho cấp trên, một tay đưa đến trước môi người phụ nữ: “Bùi tổng có thể cắn tôi, đừng cắn môi mình chảy máu."
Gấu trúc nhỏ Bùi đã đau đến mức đầu óc rối loạn, tính hoang dã của loài thú nhỏ bộc phát bên trong nỗi đau.