Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - Chương 26.1
Cập nhật lúc: 2025-01-14 21:59:17
Lượt xem: 1
Chương 26
Đây là do Tổng giám đốc Bùi đặc biệt hái cho cô mà.
Mò mẫm hồi lâu trong tủ đựng đồ, cuối cùng cô cũng tìm thấy gói bột mì mới mua lần trước. Cô đóng cửa tủ lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết từ lúc nào bầu trời bên ngoài cửa sổ đã trở nên u ám, những đám mây đen kịt đang cuồn cuộn.
Có vẻ như sắp mưa rồi.
"Có cần tôi giúp không?"
Giọng nói của người phụ nữ vang lên từ phía sau.
Diệp Thanh Vũ quay đầu lại thì thấy bà chủ xinh đẹp đang tựa người vào cửa bếp, đầu ngón tay ướt át còn đang cầm một quả nho pha lê đã cắn dở.
Cô mỉm cười, đâu thể phiền hà đến tiểu thư Bùi được, khẽ nói: "Chị ngồi ở phòng khách ăn đồ ăn là được rồi. Hoặc nếu chán, chị cũng có thể đến phòng sách của tôi chơi."
Bùi Nhung lập tức tò mò: "Phòng sách ở đâu?"
Hoa hòe còn phải ngâm nước muối một lúc nữa, Diệp Thanh Vũ bèn rửa sạch tay, dẫn cô ấy đi phòng sách trước.
Phòng sách không lớn, nhưng được trang trí trang nhã ấm cúng, trong tủ sách bày biện ngay ngắn các loại sách khác nhau.
Diệp Thanh Vũ thích nhất là cửa sổ sát đất ở đây, tầm nhìn rộng mở, mùa xuân ngắm hoa, mùa đông ngắm tuyết.
Cô bật đèn lên, đi tới kéo rèm che nắng ra, phát hiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bầu trời đã càng thêm u ám.
Mây đen như tấm màn sẫm màu, đang từ từ nuốt chửng ánh sáng.
Bùi Nhung chưa kịp phát hiện ra chuyện này, ánh mắt cô đã dừng lại ở khung ảnh đặt trên bàn sách.
Đó là một bức tranh màu nước vẽ gấu trúc nhỏ.
Chú gấu trúc nhỏ đứng thẳng, hai móng vuốt giơ lên đầu hàng, lộ ra phần bụng có một mảng lông trắng muốt hình trái tim, vô cùng bắt mắt.
Người vẽ tỉ mỉ tinh xảo, phối màu dễ thương chữa lành, rực rỡ như ánh hoàng hôn màu cam trên mặt biển.
Bùi Nhung sững người, tay không cầm nho cầm khung ảnh lên, trong đôi mắt hoa đào ánh lên vài phần kinh ngạc.
Nhìn mảng lông trắng hình trái tim trên bụng chú gấu nhỏ, đây chắc chắn là Bùi Tiểu Hùng Miêu (gấu trúc nhỏ họ Bùi) đáng yêu nhất thế giới của cô rồi.
Cô quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi: "Diệp Thanh Vũ, đây là cô vẽ sao?"
Diệp Thanh Vũ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra đây vốn là món quà định tặng cho chị."
Từ khi biết Tổng giám đốc Bùi rất thích gấu trúc nhỏ, cô đã định tặng cho người phụ nữ ấy một bức tranh gấu trúc nhỏ.
Nhưng lần trước Tổng giám đốc Bùi bảo cô đổi hình nền máy tính - bức tranh gấu trúc nhỏ cô vẽ trước đây, cô cho rằng Bùi Nhung không thích phong cách vẽ tranh này, thế nên món quà vừa hoàn thành này bị bỏ xó đáng thương trong phòng sách.
Đầu ngón tay Bùi Nhung lướt qua bụng chú gấu trúc nhỏ trong tranh, lại hỏi: "Đây là cô vẽ theo con thú bông tôi tặng cô sao?"
Nếu không thì sao Diệp Thanh Vũ lại vẽ được mảng lông trắng hình trái tim kia chứ?
Đây là nét độc nhất của Bùi Tiểu Hùng Miêu cô đấy.
Bụng của những con gấu trúc nhỏ khác thường là một mảng lông đen tuyền.
Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên cứng họng.
Trong mắt cô hiếm khi nổi lên vài phần bất an, môi mấp máy, cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi:
"Thật ra Tổng giám đốc Bùi, tôi vẫn luôn muốn hỏi chị... con thú bông chị tặng có nguyên mẫu không?"
Tai Bùi Nhung khẽ động, lập tức ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hoa đào của cô trong trẻo: “Sao cô lại hỏi vậy?"