Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - 26.3
Cập nhật lúc: 2025-01-14 21:59:59
Lượt xem: 3
Diệp Thanh Vũ do dự một chút, đầu ngón tay khẽ động.
Cuối cùng vẫn đại nghịch bất đạo vuốt ve đầu cấp trên.
Mái tóc dài xoăn màu nâu đỏ ấy sờ vào còn thích hơn cả tưởng tượng của cô, mềm mại bồng bềnh, sờ vào như đang vuốt ve một con thú nhỏ lông xù.
Cô thuần thục một cách kỳ lạ, động tác nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve từ đỉnh đầu đến sau gáy, từ từ vuốt lông cho người ấy. Dường như bẩm sinh đã biết cách vuốt ve thế nào mới có thể cho người phụ nữ trước mặt cảm giác an toàn lớn nhất.
Cách an ủi này hiển nhiên có hiệu quả, Bùi Nhung theo bản năng ngẩng đầu lên trong lòng bàn tay cô, như đang phối hợp với sự vuốt ve.
Hàng mày đang cau lại dần dần giãn ra một chút, đôi mắt hoa đào mở to cũng dần dần thả lỏng hơn, môi bất giác hé mở, răng nanh sắc nhọn lộ ra một chút.
Càng giống một con thú nhỏ hơn.
"...... Diệp Thanh Vũ."
Đôi mắt đờ đẫn của người phụ nữ khẽ động, cuối cùng cũng có chút hoàn hồn, giọng nói khàn khàn, buồn bực nói: “Ai cho cô sờ đầu tôi."
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, Diệp Thanh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đã đỡ hơn rồi.
Tinh Mộc chỉnh lý.
Cô mỉm cười, ngoan ngoãn thu tay lại, đứng dậy bật đèn, rồi cầm điều khiển bật phim hoạt hình động vật nhỏ dễ thương.
Bùi Nhung cuộn tròn trên sofa, đầu óc trống rỗng, không chớp mắt nhìn thân hình yểu điệu của người phụ nữ trẻ ——
Cô ấy chạm nhẹ vào nút bấm, trong phòng khách liền tràn ngập ánh đèn ấm áp; cầm điều khiển lên, trong TV liền vang lên tiếng cười vui vẻ trong trẻo. Giống như đang thi triển một phép thuật, khiến gấu trúc nhỏ trong nháy mắt được đặt trong một bầu không khí náo nhiệt lại an ổn, giống như là nhà.
Diệp Thanh Vũ biến mất khỏi phòng khách một lúc, khi quay lại trên tay ôm một ít đồ vật lông xù.
Cô cúi người đắp chăn cho Bùi Nhung, rồi nhét con thú bông gấu trúc nhỏ vào trong lòng người phụ nữ ấy,
Bùi Nhung không nói một lời nhìn cô, yên lặng dùng hai tay ôm chặt lấy thú bông.
Thấy bà chủ xinh đẹp ánh mắt thâm trầm, mãi không nói gì, Diệp Thanh Vũ suy nghĩ một lát, dùng tăm xỉa răng chọc một quả nho căng mọng đưa đến bên môi cô ấy.
Bùi Tiểu Hùng Miêu mũi khẽ động, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của nho.
Bất giác hé môi ngậm lấy quả nho.
"Đỡ hơn chưa?"
Người phụ nữ trẻ dịu dàng nói, lại đưa tay an ủi xoa đầu cô ấy.
Bùi Tiểu Hùng Miêu tai khẽ động, cảm thấy con người này muốn trèo lên mái nhà lật ngói rồi, dám sờ đầu cô ấy nhiều lần khi chưa được phép.
Nếu con người được đà lấn tới, vậy sau này chẳng phải còn...
Cô muốn nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng trong miệng lại có nho.
Vị ngọt thanh thấm vào cổ họng, xua tan đi chút xấu hổ nhỏ bé, có chút không muốn so đo nữa.
Bùi Tiểu Hùng Miêu ôm chặt con thú bông giống hệt mình, nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của người phụ nữ trẻ, tâm trạng bỗng nhiên ổn định lại.
Cô nhúc nhích, cả người cuộn tròn trong chăn. Giọng nói vẫn còn chút âm mũi, đôi mắt hoa đào ánh lên chút ánh sáng: "Tôi muốn ăn bánh hoa hòe, Diệp Thanh Vũ."
"Được." Diệp Thanh Vũ khẽ dừng lại, đắp lại chăn cho cô ấy: “Vậy tôi đi vào bếp đây, Tổng giám đốc Bùi có việc gì cứ gọi tôi."
Bùi Nhung tùy tiện đáp lại.
Sau khi con người rời đi, phòng khách vẫn tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp sáng sủa, TV tiếp tục chiếu những hình ảnh dễ thương nhẹ nhàng chữa lành.