Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 92: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:34:42
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho nên chị ấy có thể nghe ra được, trình độ của Lục Ninh rất cao, đầu ngón tay nhún nhảy rất nhanh, tình cảm đắm chìm, kỹ xảo được dùng vô thức... Hoàn toàn không phải trình độ mà một cậu nhóc ở độ tuổi này có thể đạt tới.

Nhà họ Lục... đúng là ngọa hổ tàng long.

Tưởng Tư Địch đi tới bên cạnh đàn dương cầm, đặt ly cocktail lên trên mặt đàn, đồng thời thả mấy tờ tiền màu đỏ vào trong hộp của cậu.

Lục Ninh lễ phép gật đầu với cô: “Cảm ơn.”

Tưởng Tư Địch tò mò hỏi: “Biết ‘Rondo in c Minor Op.1’ của Sô-panh không?”

“Biết ạ.”

“Đàn một đoạn đi.”

Đầu ngón tay Lục Ninh rất nhanh cử động, không hề ngừng lại mà có thể chuyển đổi giữa hai bài hát một cách dễ dàng, đây cũng coi như bài kiểm tra kỹ thuật của nhạc công.

Tưởng Tư Địch nghe tiếng đàn dương cầm lưu loát truyền tới, càng nhận ra cậu nhóc trước mặt này thực sự không đơn giản.

"Rondo in c Minor Op.1" của Sô-panh được mệnh danh là khúc chặt tay, độ khó vô cùng cao, nhưng Lục Ninh lại rất thành thạo, xử lí dễ dàng, không hề có một lỗi sai nào.

“Em luyện đàn bao nhiêu năm rồi?”

“Từ bé đã luyện rồi ạ, nhưng hai năm qua đã ngừng.” Lục Ninh giải thích: “Đàn dương cầm trong nhà bán rồi, chỉ có thể vào phòng âm nhạc của trường luyện một chút sau khi học xong.”

“Không tồi đâu, nghe nói năm nay em vừa thi xong, tương lai muốn làm nghệ sĩ dương cầm không?”

“Không muốn ạ.” Lục Ninh không chút nghĩ ngợi: “Em định đăng kí vào ngành Luật để làm luật sư gì gì đó.”

Tưởng Tư Địch khó hiểu: “Em thích làm luật sư sao?”

“Không thích ạ.” Lục Ninh đáp tỉnh bơ: “Học dương cầm rất tốn kém, nhà em không kham được, nghe nói học luật xong ra trường có thể kiếm khá được.”

Tưởng Tư Địch cười cười: “Muốn kiếm tiền không dễ đâu, vào giới giải trí làm nghệ sĩ đi, có thể kiếm được nhiều tiền hơn luật sư đấy.”

Lục Ninh mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Làm nghệ sĩ, nghe nói rất tốn tiền.”

“Nếu cậu làm kiểu minh tinh phú nhị đại không có chí tiến thủ, không có thành tựu thì đúng là rất tốn tiền, nhưng cậu có tài đàn dương cầm, nhất định giọng hát cũng không quá tệ, hơn nữa với giá trị nhan sắc của cậu, cố gắng luyện tập, không chừng có thể nổi tiếng thật đấy.”

“Thật ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-92-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Thật ra Tưởng Tư Địch cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng cô nhìn ra Lục Ninh thật sự đã động lòng rồi.

Thằng bé này đang đứng giữa ngã tư đường của cuộc sống, phải cân nhắc giữa gánh nặng gia đình và sở thích của bản thân, chỉ cần đi sai đường là không có cơ hội bắt đầu lại.

Tưởng Tư Địch cũng không thể tùy tiện dẫn đường cho cậu được, cô nói: “Cũng không hẳn, em có thể nhìn thấy người nổi tiếng bên ngoài như lộng lẫy xinh đẹp, có người hâm mộ ủng hộ... nhưng em không nhìn thấy còn có hàng nghìn, hàng vạn người ở tuyến mười tám không ấm cũng nóng, cả đời cũng không được người ta biết đến, ngành này cực kỳ tàn khốc.”

Lục Ninh như đang có điều suy nghĩ mà gật đầu, còn muốn hỏi cô thêm nhiều tin tức hơn thì Tưởng Tư Địch lại đổi trọng tâm câu chuyện: “Chị em tối nay không tới à?”

Lục Ninh giải thích: “Tối qua thức cả đêm sửa váy, ban ngày quá mệt mỏi, chắc đang ngủ trong phòng rồi ạ.”

“Không phải váy đã bị hỏng rồi sao?”

“Dạ, hỏng rồi.”

“Thế em ấy còn quay lại không?”

“Không biết nữa ạ. Có vẻ tâm trạng chị ấy không tốt lắm.” Lục Ninh cảnh giác hỏi lại: “Sao chị lại quan tâm chị em thế ạ?”

“Chị quan tâm một chút mà không được à. Bây giờ các nhân viên của ICLO đều nghe nói Lục U đánh cược với ông chủ Phó Ân của bọn họ, cũng muốn chờ xem chị em tiếp chiêu thế nào đáy, đương nhiên chị cũng tò mò rồi.”

Lục Ninh rầu rĩ không vui đáp: “Phiền c.h.ế.t đi được, rõ ràng là đi nghỉ phép ngon lành, thế mà chị em chưa có được một giấc ngủ ngon lành nào cả.”

“Nhà hai đứa muốn Đông Sơn tái khởi đâu phải chuyện dễ dàng đâu.”

Tiếng đàn dương cầm của Lục Ninh từ chậm rãi, du dương chuyển thành dữ dội. Tưởng Tư Địch nhìn nét mắt không cam lòng của thiếu niên, cũng không biết nên làm sao.

Một khi sóng gió nổi lên, không một ngôi nhà nào có thể vĩnh viễn đứng vững, mà hầu hết hậu bối của những gia đình giàu có sau khi bị đánh ngã thì đều không có năng lực và dũng khí để đứng lên.

...

11 giờ 30 phút đêm, vũ hội hóa trang đã qua hơn một nửa, Lục U vẫn chưa xuất hiện.

Phó Ân nhìn Tưởng Đạc đang lạnh mặt đứng bên cạnh, anh ta hỏi: “Tâm trạng tam gia không tốt sao?”

Tưởng Đạc uống cạn ly vang đỏ trong tay, sau đó úp ngược ly rượu lên khay của người phục vụ, lạnh nhạt nói: “Không có.”

Phó Ân đoán ý qua lời nói và sắc mặt, tất nhiên không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: “Cô gái đánh cược với tôi lần trước có lẽ không tới đây rồi. Có lẽ yêu cầu tôi đưa ra quả thực làm khó người khác.”

Những lời này như mũi kim đ.â.m vào trái tim Tưởng Đạc, đau đến không thể kiềm chế được.

Loading...