Tưởng Đạc cúi đầu, nhìn vẻ mặt chịu đựng của cô, anh không hề vui mừng như tưởng tượng, dục niệm đang điên cuồng tìm kiếm cửa ra kia, vào giây phút nhìn thấy nước mắt xuất hiện trên khóe mắt cô, lại biến thành lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c anh.
Một giây trước khi nước mắt cô rơi xuống, Tưởng Đạc giữ lấy tóc cô, để cô cách xa mình ra, cũng các xa “nguy hiểm”.
Cô không hiểu nhìn anh.
Tưởng Đạc xoay người sang chỗ khác, đè nén nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lồng ngực.
Đây không phải điều anh muốn, hoàn toàn không phải!
Anh không muốn thấy cô hèn mọn vùi mình xuống bùn, anh muốn nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo và tự tin nhất của cô.
Nhưng những hành vi vô liêm sỉ của anh hết lần này đến lấy khác lại đẩy cô vào đó...
Sự hối hận dâng trào mãnh liệt gần như g.i.ế.c c.h.ế.t trái tim Tưởng Đạc.
Chết không có gì đáng tiếc.
“Tưởng Đạc...” Cô nhìn bóng lưng anh, dịu dàng khẽ gọi: “Anh khó chịu sao?”
“Lục U, vốn dĩ váy của em có thể tránh được hư hao, là... là vì ham muốn cá nhân của anh, anh đã để mặc Chu Mỹ Cầm.”
Đầu cô ong lên, trống rỗng: “Anh nói gì...”
“Anh đã sớm phát hiện rồi, nhưng anh không ngăn cản bà ta, là để tối nay em đến tìm anh.”
Huyệt Thái Dương của Lục U nhảy lên không ngừng.
“Anh... tại sao anh phải làm như vậy?”
“Anh muốn để em hiểu rõ, không có anh, em không thể làm được gì cả.”
Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay xoa lên khóe mắt, lặng lẽ lau đi tia ấm áp cuối cùng, sau đó quay đầu nhìn cô: “Ý chí mạnh mẽ, Đông Sơn tái khởi cái gì chứ, dựa vào một mình em, được không?”
Lục U đột ngột đứng dậy, khiếp sợ nhìn Tưởng Đạc. Không thể tin được... anh sẽ nói ra lời như vậy.
“Cho nên, nên nhìn vào hiện thực thôi.” Tưởng Đạc nâng cằm cô lên, chầm chậm tới gần cô, gần như hôn lên: “Em vĩnh viễn cần đến anh.”
Lời còn chưa dứt Lục U đã sáp lại gần anh, cắn mạnh lên môi anh.
Cô căm hận nhìn chằm chằm anh, cắn đến chảy máu.
Môi dưới của Tưởng Đạc cảm thấy đau đớn, nhưng không cam lòng đẩy ra. Còn Lục U lại rất quyết đoán, sau khi cắn xong, cô giơ tay lên vứt cho anh một cái tát rất mạnh.
Âm thanh giòn giã vang lên, không hề lưu tình.
Trên mặt Tưởng Đạc lập tức hiện lên dấu bàn tay, nửa bên mặt đều tê dại.
“Tưởng Đạc, anh nhớ kỹ đấy.” Lục U níu lấy mái tóc ngắn của anh, giống như vừa rồi anh đã làm với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-91-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Ánh mặt cô lạnh lùng, gằn từng chữ: “Sớm muộn cũng có một ngày, em sẽ chứng minh cho anh xem.”
Nói xong, cô rời khỏi phòng.
Mặt Tưởng Đạc nghiêng về một bên, anh l.i.ế.m vị tanh mặn trên khóe môi, rồi nhàn nhạt giơ lên.
...
Lục U trầm mặt, sải bước về phòng sửa chữa quần áo, cầm chiếc váy dạ hội đã bị lem mực kia lên rồi chìm chằm chằm vào nó.
Sau đó, cô không chút do dự ném bộ váy dạ hội vào máy nhuộm nóng, điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, sau đó lấy thuốc nhuộm màu đen đổ vào.
Cô tốn một tiếng nhuộm nóng, ba tiếng sấy khô.
Đến tờ mờ sáng, một bộ váy dạ hội nàng tiên cá màu đen hiện ra trước mắt cô.
Đầu óc cô nhanh chóng chuyển động.
Còn chưa đủ, kiểu dáng chiếc váy này theo phong cách thuần khiết của nàng tiên cá, hoàn toàn không hợp với màu thuần đen như vậy.
Lục U lập tức lấy máy may ra, cầm kéo lên, bắt đầu cắt cắt.
Bỏ đi phần vải trên lưng, cũng cắt luôn phần đuôi váy xòe bên dưới, may lại lần nữa, làm ra một bộ lễ phục dáng ngắn, thuần đen mang phong cách khác hẳn.
...
Sáng sớm, Lục Ninh ngáp dài, ngái ngủ đi ra khỏi phòng, đi tới boong thuyền ngắm mặt trời mọc trên biển.
Một bóng người màu đen ngồi trên mũi thuyền, ngắm mặt trời mọc ra từ đường chân trời.
Lục Ninh xoa xoa mắt, tưởng rằng mình gặp ảo giác.
Ánh nắng ban mai từ từ xuyên qua tầng tầng mây đỏ, chiếu rọi mặt biển, nàng tiên cá xinh đẹp, thuần khiết hóa thành bọt biển, tan thành mây khói.
“Phù thủy” độc ác cướp đi giọng nói của nàng tiên cá phá biển xuất hiện, nhìn về phía mặt trời mọc đằng xa, nở nụ cười quyến rũ.
Vũ hội hóa trang của ICLO đã bắt đầu, những người trong giới thượng lưu có mặt ở đây đều mặc lễ phục theo phong cách độc đáo, nối đuôi nhau đi đến sảnh vũ hội trên tầng thượng.
Tưởng Tư Địch bưng ly rượu, đứng trong sảnh vũ hội do dự trong chốc lát, chị ấy nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lục U đâu cả.
Có lẽ... là bỏ cuộc rồi nhỉ.
Thật ra chị ấy rất thích tính cách quật cường của Lục U, chẳng qua, ai bảo con bé gặp phải tai họa như Tưởng Đạc.
Lúc này, một khúc dương cầm êm tai truyền tới. Mặc dù tham gia tiệc rượu với tư cách là một nghệ sĩ dương cầm bán thời gian, nhưng khí chất khi khoác lên mình bộ vest trắng của cậu nhóc vẫn rất nổi bật giữa một dàn người mẫu nam của ICLO.
Nói về phương diện đàn dương cầm, Tưởng Tư Địch khá am hiểu, cũng rất có hứng thú, trong nhà có đầy đủ các loại băng cát sét và đĩa nhạc, đây cũng xem như là sở thích cá nhân của chị ấy.