Lục U không hiểu chuyện gì, đáp: "Lúc đó em ngồi ở phía trước, không biết vì sao tóc của Chu An Ny bị cắt."
Chu phu nhân nhìn Lục U, lãnh đạm nói: "Mặc dù cô không có trực tiếp tham dự, nhưng con gái của ta bị hại như vậy cũng đều liên quan đến cô."
Trước đây Chu gia là đối tác của Lục gia, đều kinh doanh thời trang, nhưng quy mô nhỏ hơn nhiều so với Lục thị. Về sau, Lục gia sa sút, quy mô kinh doanh của họ mới ngày càng mở rộng, dần dần chiếm lĩnh thị trường.
Sau này nhà Lục U phá sản, Chu An Ny vốn luôn đắc chí, sắc mặt ngày càng phách lối, luôn luôn trong bóng tối gây khó dễ cho Lục U.
Lục U hiển nhiên không chấp nhận lời vu khống của bà ta, nói: "Bà có chứng cứ không?"
Chu An Ny cầm tấm ảnh đặt ra trước mặt Lục U: "Đây là Tưởng Đạc đúng không?"
Lục U liếc mắt, nhìn về phía chàng trai trong tấm ảnh.
Anh mặc một chiếc áo hoodie đen và đeo khẩu trang đen, che gần hết khuôn mặt, nhìn anh tựa như một minh tinh đang dạo phố.
Chỉ là, hai mắt anh lại lộ ra, ngước mắt nhìn camera.
Nốt ruồi đỏ thắm ở đuôi mắt phá lệ phách lối khiêu khích.
Ngoại trừ Tam thiếu gia nhà họ Tưởng ra còn có thể là ai nữa?
Lục U lãnh đạm nói: "Là Tưởng Đạc cắt tóc của cô, vậy cô tìm anh ấy đi, tìm tôi làm gì?"
"Anh ta cắt tóc tôi còn không phải là vì cô sao! Làm sao cô không liên quan được?"
"Cô dựa vào cái gì mà cho là anh ấy làm vậy vì tôi?"
"Bởi vì lúc đó tôi..."
Chu An Ny suýt thì thốt ra việc cô ta lúc ấy cùng bạn bè đang bàn tán sôi nổi, đều là nói xấu Lục U.
Thật may, cô ta đã kịp thời ngừng lại.
Cô ta không buông tha nói: "Dù sao cô cũng phải xin lỗi tôi."
Lục U cắn răng: "Tôi không liên quan đến chuyện này."
Hai hôm nay lòng Chu An Ny cực kỳ khó chịu, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể xả giận trên người Lục U: "Lục U, học bổng từ xí nghiệp Thành Đức mà cô nhận kỳ này, đều là của chúng tôi quyên góp cho đó!"
"Tôi nhận học bổng dựa vào thành tích, không phải là của mấy người bố thí."
Chu An Ny ỷ vào mẹ luôn nuông chiều cô ta đang ở đây, càng lúc càng không coi ai ra gì, không kiêng nể: "Dù sao cô cũng nhất định phải xin lỗi, nếu không, nhà chúng tôi sẽ không quyên tiền học bổng cho trường nữa."
Giáo vụ chủ nhiệm biết Chu An Ny có tính tình tiểu thư, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Chuyện này không lớn đến mức đó mà."
"Chủ nhiệm, ông đây là có ý gì?" Bà Chu cất cao giọng: "Con gái của tôi ở trường lại bị tổn hại như vậy, ông còn bảo là chuyện nhỏ?"
"Không, ý tôi không phải như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-9-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
"Dù sao trường học nhất định phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục." Bà Chu tạo áp lực cho chủ nhiệm, nói: "Ai chịu trách nhiệm tôi cũng mặc kệ, dù sao vẫn phải có người đứng ra chịu đi."
Ngụ ý rất rõ ràng, việc này... nhất định phải để Lục U gánh lấy.
Giáo vụ chủ nhiệm chỉ có thể quay đầu lại nói với Lục U: "Bạn học Lục U, chuyện này nguyên nhân dù sao cũng là vì em, em xin lỗi bạn học Chu An Ny đi. Học bổng kỳ này đã báo lên trường rồi, nếu như làm căng, chuyện này đối với em... dù sao cũng không tốt."
Mặc dù đây là lời khuyên, vậy nhưng vẫn có kèm ý cảnh cáo.
Học bổng có liên quan đến lợi ích cá nhân của cô.
Lục U cắn răng, ấm ức nhìn Chu An Ny.
Khóe môi Chu An Ny nhếch lên cười, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
Cuộc sống chính là như vậy, ai có tiền có thế, người đó có thể tùy tiện làm khó người khác.
Xin lỗi tình là gì, cho dù đem người giẫm đạp trong bùn thì người đó cũng đừng hòng ậm ừ.
Kể từ khi trong nhà xảy ra biến cố, Lục U bất ngờ rơi từ tháp cao vô tội té xuống nhân gian biến chất.
Không có nơi nương tựa, cuộc sống gập ghềnh... đó là thật sự sắt đá.
Lục U nghĩ đến học bổng kỳ này, cuối cùng vẫn là nên nhận sai, nghiêng đầu.
"Cho dù sự thật thế nào, nếu cô chỉ muốn nghe một câu "Xin lỗi" của tôi, vậy thì để tôi nói."
Cô mở miệng định nói xin lỗi, thế nhưng phía sau lại vang lên một tiếng "ầm" thật lớn, khiến mọi người đều giật mình.
Cửa phòng giáo vụ bị một người trực tiếp đạp ra.
Không sai, là đạp.
Chàng trai bên ngoài vẫn đang mặc áo hoodie, quần dài ôm lấy chân thon, cả người giống như phát sáng đến chói mắt.
"Xin lỗi con mẹ mày!"
Giọng điệu của anh phá lệ phách lối.
Lục U trơ mắt nhìn chàng trai quen thuộc bước đến.
Cô bỗng nhớ đến hồi cấp ba, có một lần anh cũng giống thế này đi đến trước mặt cô giáo chủ nhiệm, trực tiếp kéo tay cô ra khỏi phòng học.
Chỉ vì... muốn mời cô ăn bánh kem mừng sinh nhật 17 tuổi. Anh bị cảnh cáo đuổi học.
Tưởng Đạc ngồi lên ghế làm việc của chủ nhiệm giáo vụ, xoay một vòng nhìn về phía Chu An Ny.
"Cái mồm tùy tiện của cô, coi chừng ông đây cắt nốt nửa tóc còn lại bây giờ."