“Cậu nói cái gì! Cậu đừng có mà ngậm m.á.u phun người!”
“Ba mươi nghìn?”
“Cậu nói bậy!”
“Năm mươi nghìn?”
Trái tim Chu Mỹ Cầm chợt ngừng lại một nhịp, chột dạ dời mắt đi: “Nói nhảm! Không có chuyện đó!”
Tưởng Đạc cười nhạt: “Vậy xem ra... lại nhận năm mươi nghìn rồi.”
Ánh mắt Chu Mỹ Cầm tránh né, sợ hãi nhìn về phía Chu An Ny, Chu An Ny khoanh tay, thà c.h.ế.t không nhận: “Tưởng Đạc, cho dù anh có là tam gia nhà họ Tưởng thì sao, mọi người sợ anh nhưng tôi thì không. Nói phải có chứng cứ, không phải chính là phỉ báng!”
“Yên tâm, nhất định sẽ có chứng cứ.” Tưởng Đạc nhìn Chu Mỹ Cầm: “Đồ của khách hàng bị mất, theo lẽ thường thì việc đầu tiên là nên giúp đỡ khách hàng tìm kiếm. Chỉ có bà ta lại nói sẽ đền, không chột dạ thì đền cái rắm gì, đúng là đồ ngu xuẩn? Bà làm ở trên thuyền này kiếm mười nghìn dễ lắm đúng không.”
Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, đây là phân tích tâm lý đơn giản, chỉ cần thoáng ngẫm nghĩ một chút sẽ hiểu. Đây rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.
Chu Mỹ Cầm sợ đến luống cuống chân tay, liên tục nhìn Chu An Ny, mà Chu An Ny cũng không nghĩ bà ta thiếu kiên nhẫn như vậy. Cô ta trừng bà ta, không để bà ta nhìn sang nữa.
“Kể cả cô ta có bị trộm mất lễ phục thì liên quan gì tới tôi chứ. Tưởng Đạc, anh đừng có mà ngậm m.á.u phun người.” Chu An Ny lạnh lùng nói: “Tôi chỉ tới xem náo nhiệt thôi.”
“Đúng là cô tới xem náo nhiệt.” Ánh mắt Tưởng Đạc dịch xuống, quét lên chiếc váy lụa mỏng của cô ta: “Chỉ là trên váy của cô có dính kim tuyến kìa, hình như không quá hợp với cái váy đen này của cô thì phải.”
Lục U nhìn vào váy cô ta, quả nhiên trên chiếc váy lưới đen của cô ta dính không ít kim tuyến. Chỗ kim tuyến này rõ ràng bị dính từ chiếc váy nàng tiên cá của cô.
“Chu An Ny, cô trộm váy của tôi!”
Chu An Ny hốt hoảng phủi chỗ kim tuyến dính trên váy đi: “Tôi không có!”
“Có hay không đến phòng cô là biết.”
“Đi thì đi!”
Chu An Ny liếc mắt, xoay người đi về phòng. Lục U lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng đi theo.
Đứng ở cửa, cô ta lấy thẻ phòng rồi mở cửa ra, nói với Tưởng Đạc và Lục U: “Nếu như mấy người không tìm được thì tôi sẽ kiện các người tội vu khống!”
Lục U lạnh lùng nói: “Nếu tìm được thì sao?”
“Thì tôi, tôi... tôi sẽ bị sét đánh.”
“Thật ra không cần thề độc thế đâu.” Tưởng Đạc cười nhạt: “Huống chi tôi không tin Thần Phật, chi bằng... cô nhảy từ trên thuyền xuống đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-86-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Tôi... nhảy thì nhảy, ai sợ ai.”
Chu An Ny mở cửa phòng ở khoang hạng A cho mọi người đi vào: “Tìm đi, nếu không tìm được thì tôi muốn Lục U cô quỳ xuống xin lỗi tôi.”
Lục U tìm trong phòng một lần, tìm trong cả tủ quần áo nhưng vẫn không tìm thấy bóng bộ lễ phục nàng tiên cá kia đâu.
Chu An Ny khoanh tay, dương dương tự đắc nhìn bộ dáng bận rộn của cô: “Tìm cẩn thận một chút, cứ từ từ tìm, đừng bỏ sót góc nào cả.”
Vốn dĩ khoang thuyền không lớn, cũng không có phòng bí mật. Lục U tìm một hồi, ngay cả phòng tắm cũng vào nhưng vẫn không tìm thấy chiếc váy dạ hội kia.
Cô dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc bình tĩnh đứng bên cạnh cửa, không phản ứng.
Chu An Ny cười đầy đắc chí, cô ta nhếch miệng cười: “Thế nào, không tìm thấy nên thất vọng rồi à.”
Lục U không biết gì, cũng không biết nên làm gì.
Chu An Ny lên mặt hung hăng nói: “Lục U, quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nếu không... tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Không có trong phòng cô thì sẽ có ở nơi khác.” Lục U tuyệt đối tin tưởng năng lực phán đoán của Tưởng Đạc: “Chính cô đã trộm váy của tôi.”
“Cô... cô đúng là không thấy quan tài không đổ lệ đúng không! Vậy cô tìm đi!”
Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Tưởng Đạc vang lên. Anh nhận điện thoại, nói vài câu rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lục U:
“Nai con, tìm được váy cho em rồi.”
Chu An Ny hối hận xanh ruột, tại sao cô ta lại có một đồng đội heo như thế.
Vào lúc cô ta đang yên tâm để Lục U và Tưởng Đạc vào phòng mình tìm kiếm “chứng cứ phạm tội”, Chu Mỹ Cầm ở phòng là ủi lại có tật giật mình, len lén kiểm tra trong ngăn kéo của tủ bát xem váy còn ở bên trong hay không.
Nhưng bà ta lại không ngờ rằng, Tưởng Đạc lại cho người ở lại, bắt quả tang tại trận.
Hiện tại người và tang vật đều tìm được rồi, chiếc váy đang đặt trong phòng là ủi.
Chu Mỹ Cầm đã sớm hoảng hốt, hối hận nói hết mọi chuyện ra, nói Chu An Ny dùng tiền thuê bà ta ra sao, dùng năm mươi nghìn để bà ta nghĩ cách xử lý cái váy kia.
Ban đầu Chu Mỹ Cầm vẫn hơi lo lắng, nhưng sau bà ta lại nghĩ, cái váy cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cùng lắm thì bồi thường mười nghìn, bà ta vẫn có thể nuốt được bốn mươi nghìn.
Có điều bà ta lại không nghĩ tới, chỉ là một cái váy thôi mà, người mất lại không buông tha như vật quý hiếm gì không bằng, làm ầm chuyện này lên như vậy.