Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối - Chương 82: Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:30:13
Lượt xem: 218

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chào bác Tưởng ạ.” Lục U lễ phép chào hỏi.

Khi còn bé, những đứa trẻ trong đại viện sợ nhất là phu nhân nhà họ Tưởng, bởi vì gương mặt bà quá nghiêm khắc, thấy trẻ con đến gần đều sẽ quát.

những bạn nhỏ đó đều thích bác Tưởng, bởi vì tính cách bác hiền hòa, trong túi lúc nào cũng kẹo, thấy trẻ con là cho.

Lục U thích đến chỗ bác Tưởng để xin kẹo.

Ông Lục U, hai môi khô khốc mấp máy, trong cổ họng phát những âm tiết hỗn độn.

Lục U nhớ đây Tưởng Đạc ông trúng gió, chuyện thuận tiện, nhưng tư duy vẫn rõ ràng.

Cô hỏi Tưởng Đạc: “Bác Tưởng gì đó?”

Tưởng Đạc thản nhiên : “Ông hỏi em, tại vẫn kết hôn với .”

“…”

Ông trừng mắt một cái.

Lục U nhớ tới cuộc hôn nhân mà lớn hai nhà từng bàn đến, bác Tưởng còn thích đùa, Lục U là nhà họ Tưởng bọn họ cơ mà…

Lục U bán tín bán nghi, kiên nhẫn giải thích với ông : “Bác Tưởng, hiện tại cháu và Tưởng Đạc… chỉ là quan hệ bạn bè thôi ạ.”

Ông lẩm bẩm một câu gì đó.

Lục U Tưởng Đạc, phiên dịch “như thật”: “Ông già , đệt nó quan hệ bạn bè.”

“…”

Ông run rẩy nắm chén trong tay ném thẳng về phía .

Tưởng Đạc nhanh nhẹn né tránh: “Ông già, ba nghỉ ngơi chút , cẩn thận huyết áp tăng lên.”

“Anh bớt chọc tức bác Tưởng !!”

Tưởng Đạc nhạt, tiếp tục bậy nữa.

Lục U tới mặt : “Tưởng Đạc, trả khăn lụa cho em .”

Tưởng Đạc lắc lắc chiếc khăn đen cổ tay: “Không cần nữa ?”

“Vẫn còn… cần.” Lục U : “Đêm qua tức đến chập mạch .”

“Anh cũng tìm về cho em , tức nữa thì nên hòa .”

“Em … tức vì ném khăn của em.” Lục U bực bội : “Em tức bởi vì hành động thiếu suy nghĩ như , tối hôm qua sóng to gió lớn thế nào chứ, còn nhảy xuống biển!”

Dường như Tưởng Đạc hiểu , khóe miệng cong lên: “Hóa , là lo lắng cho .”

Lục U lập tức phản bác: “Có là một con ch.ó thì em cũng sẽ… lo lắng.”

“Được .”

cũng cam tâm tình nguyện chó.

Tưởng Đạc cởi chiếc khăn cổ tay xuống, quơ quơ mặt Lục U.

Lục U giơ tay lên giành lấy, nhưng đưa cho cô.

“Mạo hiểm tính mạng để nhặt về vật quý giá cho em, thể cứ tốn công như chứ, lấy vật đổi vật .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-82-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]

Lục U ngay, cái tên c.h.ế.t bầm tính toán chi li như sẽ vô duyên vô cớ .

“Anh cái gì.” Lục U giang tay : “Cái khăn lụa là thứ đáng tiền nhất em, thứ khác.”

Tưởng Đạc liếc mắt cô gái nhỏ.

Cô mặc một chiếc váy hoa Bohemia mỏng manh, chân váy dài ngang bắp chân, gió thổi tung bay.

Bàn chân trắng nõn, cân xứng, cổ chân trái buộc một sợi dây đỏ, sợi dây đỏ buộc một quả chuông nhỏ lạ.

Thảo nào, mỗi khi cô tiến gần đều thấy tiếng chuông nhẹ nhỏ.

Tưởng Đạc sợi dây đỏ cổ chân cô, đáy mắt đen nhánh xuất hiện chút hứng thú: “Anh nó.”

Lục U cúi đầu sợi dây đỏ chân , ngạc nhiên : “Anh cái ?”

“Ừ.”

“Cái em mua ở quán ven đường đấy.”

Một dây cũng chỉ năm tệ thôi.

Tưởng Đạc chằm chằm cổ chân trắng nõn của cô, cách nào rời mắt: “Muốn cái đó đấy, cho ?”

“Anh thì cứ lấy .”

cũng đáng bao nhiêu tiền.

Tưởng Đạc chút do dự xổm xuống, đầu ngón tay chạm làn da nơi cổ chân của cô, cẩn thận tháo sợi dây đỏ .

Lục U cảm nhận đầu ngón tay to và ấm áp của đàn ông, hiểu sống lưng khẽ run, kích thích thần kinh của cô.

Trái tim cô đập loạn, cô dời ánh mắt , tiếp tục đàn ông đang xổm bên chân cô nữa.

Tưởng Đạc tháo sợi dây xuống, cầm trong lòng bàn tay đưa cổ tay cho cô.

Lục U cởi chiếc khăn lụa tay xuống, đó liền đưa sợi dây đỏ cho cô: “Đeo lên cho .”

Lục U với ánh mắt phức tạp: “Đây là đồ trang sức của con gái mà, đeo thật ?”

“Ừ, nội tâm cũng khao khát điều lắm.”

“Thế đúng là một nàng công chúa .”

Lục U buộc dây cho Tưởng Đạc: “Em buộc cho nút sống nhé, như thế tiện cho cởi .”

“Không cần, buộc nút c.h.ế.t .”

“Anh chắc đấy?”

“Chắc.”

Anh sẽ bao giờ cởi .

Sau khi Lục U buộc chắc thì cô mang theo khăn lụa rời . Tưởng Đạc cứ chằm chằm sợi dây đỏ cổ tay, cố gắng kiềm chế nụ khóe miệng.

Không bao lâu , Tưởng Tư Địch tới, chị trông thấy bố mắt trợn lên tận trời .

Chị bật bàn phím đầu ngón tay thông minh bên cạnh xe lăn, dịu dàng : “Bố, bố gì thì thể dùng đầu ngón tay đánh chữ đó.”

Loading...