Lực cánh tay của Tưởng Đạc mạnh, hình cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ với một sợi dây, cũng thể leo lên thuyền, nhảy qua rào chắn.
Nửa phía của mặc gì, màu da lúa mạch ướt nhẹp bọt nước, cơ bắp săn chắc, đường nét cũng mượt mà, tuyệt .
Anh thấy Lục U đỏ mắt, cứ mãi , bất mãn : “Vẫn còn tức giận ? Anh cũng nhặt về cho em mà.”
Nói xong, liền đưa chiếc khăn lụa ướt đẫm cho cô.
Lục U giật lấy khăn lụa đập lên , tức giận : “Khốn kiếp, điên !”
Tưởng Đạc hiểu kiểu gì, cho là cô còn đang tức giận vì suýt nữa mất chiếc khăn , nín nhịn xin : “Anh là khăn tặng cho em, xin .”
Lục U quệt tay lên mũi, dùng khuỷu tay lau vội những giọt nước mắt.
Tưởng Đạc phì , vắt khô chiếc khăn lụa đưa mặt cô: “Đã nhặt về , còn gì nữa đây?”
Lục U tức vội, trừng mắt : “Anh bệnh !”
“Anh đúng là bệnh, em mới ?”
Anh bệnh từ lâu .
Tưởng Đạc cũng mất kiên nhẫn, giơ chiếc khăn lụa ẩm ướt lên: “Rốt cuộc em cần ?”
“Không cần nữa!”
Cô thở phì phò bỏ .
“Không cần thì cho .”
“Cầm luôn , đồ c.h.ế.t tiệt!”
Cái tên ngốc , căn bản chẳng hiểu gì cả.
So với sự an nguy của , chiếc khăn chẳng đáng là gì.
Trong lòng cô, mới là điều quý giá nhất.
Thấy cô gái nhỏ giận dỗi rời , Tưởng Đạc cũng ảo não.
Rõ ràng cô nhiều tâm sự, thể thua thiệt, nên tùy tiện đùa giỡn với cô, đặc biệt là những món đồ quý giá mà cô tặng.
Anh vắt khô nước khăn lụa, cẩn thận gấp , định .
Không ngờ cô gái nhỏ , níu chặt lấy cổ tay .
Tưởng Đạc đầu cô, bất đắc dĩ : “Sao thế, vẫn nguôi giận ?”
“Không !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-81-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
“Vậy em cứ đánh hai cái .” Anh nhắm mắt : “Chỗ nào cũng , đừng đánh mặt, mai còn bàn hợp đồng với .”
Không ngờ giây tiếp theo, Lục U dán chặt lồng n.g.ự.c , vòng tay ôm lấy eo .
Tưởng Đạc chợt mở to mắt, cô gái trong lòng.
Cô vùi sâu mặt n.g.ự.c , ôm chặt đến mức như cắm rễ , như thể ngay đó… chính là tận thế.
Toàn Tưởng Đạc căng cứng, cánh tay run rẩy dừng trung, nên đặt : “Ý… ý em là ?”
Lục U ôm chặt , yếu ớt than một tiếng: “Anh thực sự đáng ghét.”
Tưởng Đạc siết chặt khăn lụa, tâm trạng dần dần bình , tay đặt lên lưng cô, khẽ : “Chẳng vẫn luôn… khiến em ghét .”
Lục U thức trắng đêm cuối cùng cũng thành chiếc váy hội chủ đề nàng tiên cá cho vũ hội hóa trang, gửi cho Thượng Nhàn Thục.
Thượng Nhàn Thục đương nhiên cũng coi trọng việc Lộc Phong thể xuất hiện ICLO. Vì , bà cam đoan với Lục U rằng bà sẽ dùng cách để thành lễ phục đưa tới bến tàu năm cho cô.
Sáng sớm, Lục U mệt mỏi ngủ ghế sofa, chợp mắt ngủ đến chiều tối mới tỉnh.
Lục U sảng khoái tinh thần lên khoang thuyền thì trông thấy Lục Ninh lấy một bộ vest trắng, đang ở quán cà phê tầng thượng chơi đàn dương cầm.
Vẻ ngoài khi mặc âu phục của thanh tú, nhã nhặn, dù ngũ quan còn nét non nớt của tuổi trẻ, nhưng cũng khá tuấn, thanh lịch.
Ngón tay thon dài nhanh nhẹn lướt phím đàn dương cầm, tấu lên bản “Ánh trăng” của Beethoven.
Những cô gái xung quanh với ánh mắt si mê. Lục U nhạy bén chú ý tới chiếc đàn dương cầm Steinway & Sons màu trắng, đặt một chiếc hộp nhỏ bằng bạc tinh xảo. Có ít cô gái đặt tiền bên trong, đó còn mỉm với .
Lục U tới bên cạnh đàn dương cầm, liếc bên trong hộp. Trong hộp căn bản là tiền, mà là chi phiếu, thậm chí còn thẻ ngân hàng, thẻ mua sắm, thẻ gym…
Lục U: …
Thằng nhóc đúng là tiềm năng tiếp viên nam ở hộp đêm, lấy sắc hầu .
Nếu thằng nhóc xa tâm tư thêm kiếm tiền, đương nhiên Lục U chặn , cứ mặc kệ nó.
Cô tới quầy bar, tự pha cho một tách cà phê để tỉnh táo đầu óc.
Tại bàn riêng ở điểm cao nhất của quán cà phê sân thượng, Lục U thấy Tưởng Đạc.
Anh dựa ghế phơi nắng, đeo kính râm màu nhạt, cổ tay… còn buộc chiếc khăn lụa màu đen của cô.
Mặc dù hôm qua cần chiếc khăn nữa, nhưng đó chỉ là lời giận dỗi mà thôi, chiếc khăn lụa đối với cô vẫn quan trọng.
Lục U theo cầu thang xoắn ốc lên, phát hiện chỉ Tưởng Đạc, còn cả bác Tưởng.
Mái tóc ông điểm bạc, xe lăn, đùi một cái chăn mỏng.