Tưởng Đạc lùi về phía hai bước như định đùa cô, : “Sao lúc dùng giọng cung kính gọi Tưởng nữa ?”
Lục U trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện buổi trưa, cô lầu bầu: “Gọi là Tưởng vì lễ phép .”
“Em lễ phép từ khi nào thế.”
“Chẳng lẽ mặt khác em ‘ ’, gọi là Tưởng Đạc .”
Tưởng Đạc nở nụ : “Nghe , khi còn bé mặt khác em gọi là ‘ông xã’.”
“...”
Bị nhắc tới lịch sử đen tối, gương mặt Lục U lập tức đỏ bừng, trong lòng lặng lẽ “lôi Lục Ninh dẫm đạp một trận”.
“Không , chỗ nào đồn đấy.” Cô dứt khoát thà c.h.ế.t cũng nhận: “Sao em thể như thế .”
“Chối gì.” Tưởng Đạc thản nhiên : “Dù tiếng ‘ông xã’ , sớm muộn gì em cũng gọi.”
“Anh chờ mà xem, Tưởng .”
“Anh chờ đó.”
Hai trong phút chốc gì. Lục U cái khăn lụa trong tay , đành chịu thua: “Vậy em gọi tên .”
“Em thể gọi là ca ca.” Tưởng Đạc : “Như đây .”
“Thế thì khác sẽ hiểu lầm thành cái dạng gì .”
“Để bọn họ hiểu lầm thì , em thành công, kiếm tiền .” Tưởng Đạc bất mãn: “Bày đặt thèm lợi dụng quan hệ của Tưởng ca ca của em, vội vàng phân rõ giới hạn với như thế ?”
“Anh cho em lợi dụng quan hệ của thì em vĩnh viễn trả hết nợ cho .” Lục U nghiêm túc : “Trả hết mười triệu thì em vẫn nợ nhân tình của .”
“Nợ... thì gì ?”
“Đương nhiên , em thích nợ khác, trả thì nhất định sẽ trả đúng hạn.”
“Anh là khác...”
Tưởng Đạc cô phân rõ giới hạn với như , trái tim như vật nhọn đ.â.m . Chỉ đ.â.m một cái, nhưng sự đau đớn, nhức nhối kéo dài...
Chỉ đối với thích mới thể càn và ỷ . Người thích, đều là khác.
Khóe miệng treo một nụ trào phúng, xoay rời .
Lục U chẳng hiểu kiểu gì, thấy thực sự định trả khăn cho , cô lập tức đuổi theo, định giành : “Tưởng Đạc, đừng nhàm chán như thế chứ.”
“Ông đây cứ nhàm chán đấy, hơn nửa đêm còn ngủ ...”
... Ở chỗ thức cùng em đến tận bây giờ.
lúc , một trận sóng mạnh ập , du thuyền lay động kịch liệt, cô gái nhỏ trọng tâm vững, ngã về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-80-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Tưởng Đạc theo bản năng bảo vệ Lục U, cột sống đập mạnh lan can, đau đến nhíu mày.
Khăn lụa trong tay gió lớn thổi bay ngoài mặt biển.
Lục U dùng lực đánh Tưởng Đạc một cái, tức giận : “Đấy là cái khăn lụa duy nhất em lấy đấy!”
Vốn dĩ Tưởng Đạc như , trầm giọng : “Một cái khăn lụa thì gì ghê gớm, đền em là .”
“Đó là quà em tặng em sinh nhật mười tám tuổi, lấy cái gì mà đền chứ!”
Nghĩ đến mắc bệnh nan y đang giường bệnh, đôi mắt Lục U lập tức đỏ lên.
Có lẽ... cái khăn lụa đó chính là món quà duy nhất tặng cho cô.
Tưởng Đạc mặt biển tĩnh lặng, cắn răng, quyết đoán cởi áo, nhảy qua lan can du thuyền nhảy xuống biển.
Lục U vốn còn đang giận , ngờ đàn ông trong đầu chỉ cơ bắp, thế mà nhảy xuống biển.
Cô sợ ngây , vội vàng chạy xuống boong thuyền tầng một, nắm lấy rào chắn, mặt hướng biển gọi to: “Tưởng Đạc! Anh đây! Em cần nữa!”
Người đàn ông cũng đầu , bơi về phía chiếc khăn lụa đang nhẹ bay mặt biển.
Lục U kinh ngạc sợ hãi, trái tim trong lồng n.g.ự.c ngừng đập thình thịch. Cô vội nhảy qua rào chắn, nắm lấy cột buồm mạn tàu, bóng ở phía xa –
“Không cần khăn lụa nữa! Em xin , Tưởng Đạc, về !”
“Em thật sự cần nữa! Anh mau trở !”
Lúc đầu cô còn mơ hồ thấy bóng lưng , nhưng màn đêm giăng lối, nhanh, tầm mắt của cô còn thấy nữa.
Anh và chiếc khăn lụa cùng biến mất trong cơn sóng mãnh liệt ngoài khơi.
“Tưởng Đạc, đang ở ?”
“Anh mau , em xin ! Đừng đùa nữa mà!”
Cô nức nở, giống như thứ quan trọng nhất trong cuộc sống dần dần biến mất theo hình bóng ...
Cô dùng sức lau sạch nước mắt, nhảy xuống biển tìm .
Ùm.
Đột nhiên, mặt nước gần mạn thuyền một đàn ông thò đầu lên, thở nặng nhọc: “Đệt, mặn c.h.ế.t mất.”
Giây phút thấy , trái tim chậm nửa nhịp. Lục U ngã ở mép thuyền, cả mềm nhũn.
Tay Tưởng Đạc nắm chặt cái khăn lụa đen , ngừng vẫy về phía Lục U: “Nhóc con c.h.ế.t tiệt đừng , tìm cho em .”
“Anh mau .”
Tưởng Đạc nhanh chóng bơi về mạn thuyền. Lục U nhặt thừng cứu sinh ở bên cạnh thả xuống.