JD: “Cho nên cậu bán đứng cô ấy.”
Lục Ninh: ?
Trọng điểm là cái này à?
Tưởng Đạc trở tay lập tức gửi tin nhắn cho Lục U: “Bảo vệ tốt lịch sử đen tối của em đi, đừng cái gì cũng nói cho thằng nhóc xấu xa kia.”
Vài giây sau, Lục U đạp cửa toilet: “Tên phản bội kia, lăn ra đây cho bà!”
Lục Ninh: ...
Buổi chiều, Lục U đi tới chỗ quản gia trên du thuyền tìm hiểu lịch trình bảy ngày sáu đêm ở đây.
Vào buổi chiều ngày thứ năm, du thuyền sẽ dừng ở bến cảng số năm, nghỉ ngơi tại một nhà hàng năm sao và dự tiệc buffet hải sản.
Du thuyền chỉ cập bến ở nơi này, và không có lần thứ hai.
Lục U biết, chỉ dựa vào sức một mình cô căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng cũng may, bây giờ cô đã có một ê-kíp đáng tin.
Lục U đã lên kế hoạch xong xuôi, đêm nay thức khuya để vẽ bản thảo thiết kế. Sau đó gửi bản thảo cho Thượng Nhàn Thục, bảo bà ấy bằng bất cứ giá nào, trong vòng ba ngày phải giám sát phòng thiết kế Lộc Phong làm ra chiếc váy dạ hội này. Đồng thời, cô cũng sẽ gọi video để giám sát chỉ đạo, cố gắng vào ngày thứ năm đưa tới bến cảng số năm.
Nếu như tất cả thuận lợi, Lộc Phong sẽ có một tia hy vọng để bộc lộ tài năng trên ngày hội mua sắm của ICLO.
Cả đêm Lục U ngồi xếp bằng trên ghế sofa ngoài phòng khách, ôm máy tính để vẽ.
Nếu là tiệc tối trên du thuyền, Lục U định lợi dụng yếu tố biển cả để thiết kế ra một bộ trang phục mang phong cách nàng tiên cá, dùng ren để làm chân váy, chỉ vàng để làm viền, đưa nỗi bi thương khi hóa thành bọt biển vào lúc mặt trời lên của nàng tiên cá dung nhập vào trong thiết kế.
Dưới góc nhìn của cô, thiết kế thời trang chân chính không chỉ muốn để hai mắt người nhìn tỏa sáng, còn phải để mọi người hiểu được câu chuyện phía sau thiết kế.
Chỉ có câu chuyện mới có thể biến một thương hiệu trở nên kinh điển và trường tồn.
Lục U thức đêm để vẽ, Lục Ninh cũng thức cùng cô.
Cô nhiều lần bảo cậu đi ngủ nhưng Lục Ninh vẫn cứng đầu gắng gượng, nói phải cùng cô phấn đấu, pha cà phê cho cô, bóc hạt dưa, bóp vai đ.ấ.m lưng...
Nhưng chưa được bao lâu, nhóc con này đã ôm gối nằm ngủ ngon lành trên sofa.
Lục U đắp lên người cậu một tấm chăn mỏng tránh cảm lạnh.
Có người nhà ở bên cạnh, cô như được "bơm m.á.u gà", không hề mệt mỏi, cố gắng hoàn thành chiếc váy dạ hội tỉ mỉ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-79-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cô muốn để người nhà có một cuộc sống tốt, để bệnh tình của mẹ tốt lên, để vào lúc bố còn sống có thể nhìn thấy tập đoàn Lục thị sống lại, cũng để em trai có thể tự tin đối mặt với thế giới này.
Trên phần váy mỏng, cô trang trí thêm vỏ sò và ốc biển, tăng thêm sự hồn nhiên và duy mỹ của nàng tiên cá.
Mỗi một miếng vỏ sò, vỏ ốc, cô đều tự vẽ tay, thậm chí ngay cả đường vân trên đó cũng được nắn nót, để đạt tới mức độ tinh xảo nhất.
Một giờ sáng, đã hoàn thành 80% tiến độ, đầu Lục U hơi nhức, nên cô dứt khoát đi ra boong thuyền hóng gió cho tỉnh táo.
Đêm đã khuya nhưng quầy bar vẫn còn mở, bên trong bóng người thưa thớt, đầu đĩa đang mở một bản nhạc cổ điển khiến tâm tình người nghe được thả lỏng theo điệu nhạc.
Trên biển sóng khẽ nhấp nhô, thỉnh thoảng lại có vài giọt nước biển lạnh như băng hắt lên người.
Lục U quay về phòng lấy một chiếc khăn lụa màu đen khoác lên vai, ngẩn người nhìn biển đen mênh m.ô.n.g không thấy bờ.
Vào lúc này, một trận gió thổi qua, vì không đề phòng nên chiếc khăn lụa bị gió thổi mất, bay qua cột buồm, thổi về khoang phía sau.
Lục U vội vàng đuổi theo dọc theo mép thuyền, cô trông thấy ở khoang phía sau trên du thuyền có bóng người màu đen đang đứng. Đúng lúc này, gió mang khăn lụa thổi tới trên mặt anh.
Tưởng Đạc cầm khăn lụa lên, ngửi được mùi hương “Un Matin d’Orage” dịu dàng.
Đây là mùi hương khiến anh si mê, trầm luân trong bao nhiêu đêm.
Lục U chạy tới, định đoạt lấy chiếc khăn lụa, nhưng Tưởng Đạc lại giơ tay lên, không cho cô với tới.
“Đây là của em!”
Mặt anh treo một nụ cười không có ý tốt, tựa như không định trả khăn lại cho cô: “Ai nhặt được thì là của người đó.”
“Quá đáng rồi nha.” Lục U kiễng chân lên với tay anh: “Cái khăn lụa này đắt lắm đấy, anh trả lại cho em.”
Từ sau khi gia đình phá sản, hầu hết tài sản trong nhà đều bị ngân hàng cầm cố. Cái khăn lụa này cũng vậy, giá trị không nhỏ. Nhưng quan trọng hơn, đây là quà sinh nhật mẹ tặng cho cô vào năm cô 18 tuổi.
Vào thời điểm ngân hàng kiểm kê tài sản, cô lén nhét chiếc khăn lụa này vào trong áo lót nên mới mang đi được.
“Tưởng Đạc, đưa cho em!”
Tưởng Đạc giơ tay lên, đương nhiên cô gái nhỏ không thể với tới. Cô ôm lấy cánh tay anh, tưởng như muốn trèo lên người anh luôn.
“Đưa cho em!”
Anh cúi đầu, gương mặt cô gần trong gang tấc, môi hồng da trắng, lông mi dài mảnh, dáng vẻ khi tức giận của cô như một con thỏ con bị bắt nạt.