Thấy Phó Ân lại đá quả bóng này cho Tưởng Đạc, Lục U chỉ có thể mở to mắt quay sang nhìn Tưởng Đạc: “Tưởng tiên sinh, anh có tiện chụp ảnh không ạ?”
Giọng điệu dịu dàng, không hề có chút kiêu ngạo như khi hai người đấu võ mồm thường ngày.
Cô đã nhìn ra, thật ra Phó Ân đang xem sắc mặt của Tưởng Đạc.
“Tưởng tiên sinh, tôi chụp cho ngài một tấm nhé.”
Tưởng Đạc im lặng trong chốc lát mới nói: “Tôi sẽ không tạo dáng đâu, cô tùy tiện chụp đi.”
Dù sao anh đã quyết định rồi, bất kể chụp thế nào anh đều không chấp nhận.
Sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Lục U mở máy ảnh, điều chỉnh ống kính cùng tham số, sau đó lại tìm tất cả các góc độ để chụp ảnh cho Tưởng Đạc.
Anh tùy tiện ngồi trên chiếc ghế trắng trong vườn hoa, cổ áo mở ra, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Ánh mắt lười biếng và lãnh đạm nhìn vào mặt biển phía xa, không hề nhìn cô.
Lục U nhìn vào màn hình máy ảnh, chọn lựa mấy bức hình này.
So với khí chất hoạt bát của thiếu niên như Lục Ninh, phong cách của Tưởng Đạc trầm ổn và mạnh mẽ hơn, càng mang lại cảm giác đàn ông hơn.
Lục U đưa máy ảnh tới trước mặt Tưởng Đạc, trong lòng tràn ngập mong đợi: “Tưởng tiên sinh, anh xem xem có thích không.”
Phó Ân cũng nhấc mắt lên, tò mò nhìn Tưởng Đạc, chờ anh đáp lại.
Kỳ thực anh để Lục U chụp ảnh cho Tưởng Đạc là để thăm dò thái độ của Tưởng Đạc. Chỉ cần Tưởng Đạc nói hai chữ “không thích” thì anh ta nhất định sẽ không làm ngược lại, sẽ không cho cô gái này bất kỳ cơ hội nào.
Tưởng Đạc sáp tới, nhìn vào màn hình máy ảnh.
Lục U ấn vào phần xem hình, cho anh xem mấy tấm vừa mới chụp.
“Tấm này được này.”
“Tất cả đều là nghiêng mặt?”
Lục U gật đầu: “Góc chụp này nhìn anh đẹp nhất.”
Ánh mắt anh nhìn cô đang gần trong gang tấc: “Đẹp cỡ nào?”
“Mặt nghiêng thì...”
Không giống ảnh thờ.
Đương nhiên Lục U không có gan nói thế, cô chân thành tâng bốc: “Khuôn mặt anh sắc nét, đường nét mạnh mẽ, so với đàn ông bình thường thì mang đến nhiều cảm giác hơn, cho nên mặt nghiêng là đẹp nhất.”
Khóe miệng anh cong lên: “Vậy nếu so với Hứa Trầm Chu thì sao?”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-75-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Lục U ngừng lại một chút, chân chó đáp: “So với anh, anh ta không xứng.”
Những lời này khiến cho Tưởng Đạc hài lòng, anh cầm máy ảnh của cô lên, tự nhiên thưởng thức tấm ảnh mặt nghiêng của mình.
Lục U không nói thì anh chẳng có cảm giác gì, Lục U vừa nói, anh cảm thấy mình là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời.
Gương mặt nghiêng này, đỉnh của chóp.
Lục U thấy anh hài lòng, vì thế cẩn thận hỏi: “Cho nên, Tưởng tiên sinh ngài cảm thấy thế nào ạ?”
Một câu “Tưởng tiên sinh”, một tiếng “ngài” kéo tâm trạng Tưởng Đạc đang vui vẻ về lại dáng vẻ thờ ơ ban đầu.
Con nhóc này, căn bản không phải thật sự cảm thấy anh đẹp, chẳng qua là ba hoa để buôn bán mà thôi.
Trong lòng cô, trong mắt cô... chỉ có sự nghiệp của mình mà thôi.
Thật ra mục đích Tưởng Đạc tới đây uống trà chiều với Phó Ân chính là để quấy nhiễu hợp tác của anh ta với Lục U. Nếu để cô ấy tham gia nền tảng ICLO của Phó Ân và nhận được vị trí quảng cáo tốt, có lẽ cô ấy có thể kiếm được mười triệu trong nửa năm.
Những tính toán của Tưởng Đạc sẽ thất bại trong gang tấc.
Phó Ân đánh giá sắc mặt Tưởng Đạc, cũng hỏi: “Tam Gia, anh cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của cô ấy thế nào?”
Tưởng Đạc lạnh lùng tắt máy ảnh, nói: “Chụp rất khó nhìn.”
Câu này vừa nói ra, trái tim Lục U đã lạnh đi một nửa.
Không vui nữa.
Phó Ân sẽ không vì hạng người vô danh như cô mà đắc tội Tưởng Đạc. Cho nên chỉ một câu nhẹ bẫng của anh đã hoàn toàn chặn Lộc Phong trước cửa lớn của ICLO.
Lục U không cam lòng cắn răng, lấy lại máy ảnh của mình.
Tưởng Đạc chột dạ, dời ánh mắt đi, không dám nhìn cô.
Phó Ân dựa người vào ghế, bất đắc dĩ nói với Lục U: “Nếu tam gia đã không thích thì tôi cũng không tiện làm phiền để cô chụp ảnh cho tôi rồi.”
Lục U chưa bao giờ là người dễ dàng buông tay, mấy năm này cái gì cũng mất, thứ duy nhất vẫn còn tồn tại là tính khí quật cường của cô.
Cô đưa máy ảnh tới trước mặt Phó Ân: “Phó tiên sinh, ngài có muốn nhìn một chút không, kỹ thuật chụp ảnh của tôi thực sự rất được đấy.”
Giọng nói của cô không nhịn được run rẩy. Mặt dày cầu xin người khác không phải chuyện dễ dàng.
Trán cô rịn ra một tầng mồ hôi, khó khăn khẩn cầu: “Có được không ạ, xin anh hãy cho tôi một cơ hội.”
“Xin lỗi, tôi không cần cô giúp tôi chụp ảnh.” Phó Ân cự tuyệt thẳng thừng, không để lại bất kỳ cơ hội thay đổi nào.
Tay Lục U run rẩy cầm lấy máy ảnh, lễ phép cúi người với anh ta: “Rất xin lỗi, đã quấy rầy thời gian và tâm trạng của ngài rồi.”
Đầu ngón tay Tưởng Đạc siết chặt thìa cà phê, đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức mà trắng bệch.