Thế là cô vẫn buông tập bản thảo xuống, kiên nhẫn chờ selfie xong, thưởng thức hết phong cảnh, lẽ sẽ cho cô một cơ hội mong manh, liếc mắt thiết kế của cô một cái.
Lục Ninh Phó Ân, vẻ mặt khát vọng của bà chị già nhà : “Em mà, chị đơn giản là cùng em trai yêu của chị du lịch, chị tới đây để câu ‘con rùa vàng’!”
“Em tưởng rùa vàng dễ câu thế ?” Lục U lấy tập bản thảo gõ mạnh đầu : “Đàn ông bây giờ tệ khôn lanh, xác suất dựa đàn ông để cuộc đời hơn còn bằng tự phấn đấu tạo sự nghiệp!”
“Chị cùng bàn luận sự nghiệp, nhưng ông lớn chỉ nghỉ phép thôi.”
Lục U thở dài, cô đeo kính râm lên, bí mật quan sát tình hình quân địch, án binh bất động.
lúc , Lục Ninh kéo kéo tay áo cô: “Chị , Đạc của em ?”
Lục U kéo kính râm xuống mũi, cúi mặt xuống qua, thấy một đàn ông cao ngất đang tới boong thuyền.
Chính là Tưởng Đạc.
Anh mặc áo phông đen kết hợp với quần short, đeo một chiếc kính nhạt màu trong suốt. Bộ trang phục vốn bình thường, nhưng sinh một đôi mắt đào hoa , bên trong hút hồn bên ngoài xếch lên, mang theo vài phần khí chất quyến rũ như hồ ly.
Anh lên khoang hạng nhất thu hút ít ánh mắt của các cô gái xung quanh.
Đương nhiên Phó Ân cũng thấy , chủ động tới chuyện với , mời xuống bàn ven biển, mời dùng một ly cocktail.
Lục Ninh thấp giọng : “Cho nên, là bàn chuyện ăn, chỉ là bàn chuyện ăn với mấy vớ vẩn thôi. Vừa thấy Đạc của chúng , lập tức đổi mặt .”
Lục U bất đắc dĩ : “Xã hội là như .”
Dường như Tưởng Đạc cũng hứng thú, kính râm cài lên đầu, lướt qua hướng của Lục U và Lục Ninh.
“Bây giờ chị thể .” Lục Ninh thúc giục Lục U: “Có Tưởng Đạc ở đây, ông lớn sẽ bơ chị .”
“Như thế lắm .” Lục U ngại: “Giống như đang lợi dụng í.”
“Nghĩ tới mười triệu nhà chúng đang nợ .”
“Chị đây!”
Lục U uống hết ly nước ép trái cây trong tay, lấy dũng khí, cầm tập thiết kế về phía bọn họ.
So với món nợ nặng chịu nổi bên ngoài, so với tiền chữa bệnh của , đôi khi mặt mũi chẳng là gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-74-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cô tới mặt Tưởng Đạc, mỉm : “Tưởng Đạc, trùng hợp thế, cũng tới nghỉ ?”
Tưởng Đạc giọng cứng đờ khách sáo , ngẩng đầu lên, lười biếng cô một cái: “Cô là ai thế?”
“...”
Lục U nụ phóng khoáng của đàn ông mặt, trong nháy mắt hiểu , , cũng sẽ giúp cô phương diện nghệ thuật.
Trong di chúc bác Tưởng rõ ràng, chỉ thể chính thức tiếp nhận công ty khi kết hôn. Tưởng Đạc đang đợi để lấy cô đấy.
...
Phó Ân cũng chú ý tới Lục U, hỏi : “Cô gái , Tam Gia ?”
Tưởng Đạc nở nụ nhàn nhạt, : “Không , lẽ là trúng gia , tới hỏi phương thức liên lạc.”
“...”
Phó Ân cũng đùa giỡn, nở nụ , Lục U.
Cô gái ngũ quan xinh , đôi môi chỉ một lớp son nhạt, da trắng, kết hợp với mái tóc đen như gỗ mun, là kiểu mỹ nhân dễ khiến động lòng.
Tưởng Đạc đưa mã QR WeChat của tới mặt cô: “Quét , hiện tại rảnh, buổi tối liên lạc nhé.”
Lục U , chắc hẳn Tưởng Đạc đang cho cô thể diện để rời . Nếu là bình thường, lẽ sẽ bước xuống bậc thang cho, tiếp tục cưỡng cầu nữa . Lục U gánh vai một khoản nợ cùng với tiền chữa bệnh của , cô cắn răng chống đỡ .
“Ngài hiểu lầm ạ, trúng ngài.”
Khóe miệng Lục U mỉm , vỗ nhẹ để tránh tay Tưởng Đạc, đó đối mặt với Phó Ân, lễ phép : “Phó , thấy ngài chăm chú chụp ảnh, một cái máy ảnh, cần chụp cho ngài mấy tấm ?”
Cô mỉm , trong phút chốc Phó Ân hai lúm đồng tiền trong veo khóe miệng cô hấp dẫn. Thấy cô ngay cả Tưởng Đạc cũng dám từ chối, trong lòng thêm vài phần hứng thú, : “Cô chuyên nghiệp ?”
“Ngài yên tâm.” Lục U cầm máy ảnh, tự tin : “ chụp nhiều photoshoot cho mẫu, còn nhận giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế. Chụp , tuyệt đối chuyên nghiệp.”
Phó Ân thấy bản thảo thiết kế tay cô, đương nhiên cô gái việc nhờ.
bởi vì hành động ban nãy của Tưởng Đạc, cũng dám đáp ứng từ chối thẳng thừng: “Vậy thì, cô chụp cho Tam Gia một tấm. Nếu như Tam Gia hài lòng thì sẽ để cô chụp cho .”