Nhưng Lục Ninh thì khác. Trước đây trong khu phố, người cậu ghét nhất là Chu An Ny. Khi nhà họ Lục còn hưng thịnh, cô ta chạy theo Lục U nịnh nọt đến phát buồn nôn. Đến khi nhà họ Lục phá sản, cô ta lại bắt đầu tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí.
Lục Ninh tức giận nói: “Vé phúc lợi thì sao, khoang hạng nhất này chúng tôi ở chắc rồi đấy, không phục thì cố mà nhịn.”
Chu An Ny khẽ cắn môi, giễu cợt cậu: “Em Lục Ninh đã lớn như vậy rồi sao, khi còn bé em là tiểu soái ca của khu phố chúng ta đấy, cả người là hàng hiệu, sao lúc này lại...”
Cô ta liếc mắt quan sát Lục Ninh: “Hừ, đôi giày thể thao này của em đã đi được bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chưa đổi thế. Mấy người mặc như vậy lên tầng thượng đấy à, không biết còn tưởng là từ khu nghèo hèn nào tới đấy.”
Tâm tính Lục Ninh vẫn còn nông nổi, đang ở tuổi sĩ diện. Những người khác đều bị mấy câu của cô ta hấp dẫn mà nhìn về phía này, Lục Ninh tức giận, mặt đỏ đến mang tai.
Lục U không để ý việc Chu An Ny châm chọc, khiêu khích cô ra sao, cô nghe tai trái ra tai phải là được. Nhưng Chu An Ny lại bắt nạt Lục Ninh, điều này đã chạm vào giới hạn của Lục U. Ánh mắt cô nhàn nhạt quét qua Chu An Ny.
“Đúng rồi, mặc dù em trai tôi mặc quần áo cũ, đi giày cũ nhưng tốt xấu gì cũng là ăn mặc lịch sự, không giống như Chu tiểu thư. Chiếc quần short khá tôn dáng kia chắc hẳn là sản phẩm mới trong bộ sưu tập mùa xuân của NIKO, bên dưới là một đôi tất cao cổ màu đen, đây đúng sự kết hợp vô cùng phù hợp. Ấy thế mà bên dưới đôi tất đen cô lại đi một đôi xăng đan cao gót, đi tất còn đi giày xăng đan, kiểu phối đồ quê mùa này từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua. Loại như cô chỉ biết đắp loại hàng hiệu lên người như một kẻ nhà giàu mới nổi thôi, thực sự là bùn đất của giới thời trang, có tư cách gì mà trào phúng em trai tôi chứ.”
Cô không nhanh không chậm mà tiến hành đánh giá chuyên nghiệp cách ăn mặc của Chu An Ny. Những cô gái nhà giàu đang vểnh tai hóng chuyện xung quanh không nhịn được phải giơ tay che miệng cười.
Chu An Ny vừa xấu hổ vừa giận dữ, toàn thân run rẩy, gương mặt đỏ bừng.
“Nhưng mà, ăn mặc quê mùa cũng chẳng sao, chỉ cần mình thích thì có quê mùa cũng có thể tự tin mặc vào, ấy vậy mà...”
Lục U liếc nhìn chiếc túi Hermès trên tay cô ta, cười lạnh lùng: “Một mặt theo đuổi hàng hiệu, lại vì tiếc tiền mà mua hàng nhái cao cấp, đây mới là sự quê mùa không thể cứu rỗi được.”
Đòn trí mạng này hoàn toàn khiến Chu An Ny mất hết mặt mũi.
Cô ta tức giận đến nỗi hai hàm răng đập vào nhau, nhưng một câu phản bác cũng không nói được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-73-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Cô ta và Lục U là bạn học cùng chuyên ngành. Hằng năm, Lục U có thể nhận học bổng mềm cả tay, còn cô ta mỗi năm lại trượt hai tín chỉ. Trình độ thẩm mỹ và kiến thức của hai người tất nhiên không thể so sánh được.
Thế nên cô ta biết, Lục U nói cô ta ăn mặc quê mùa thì nhất định rất quê mùa, nói túi xách của cô ta là hàng nhái cao cấp thì nhất định chiếc túi Hermès trên tay cô ta là hàng nhái loại A, không thể nghi ngờ.
Chu An Ny không có mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa. Trong ánh mắt nghiền ngẫm của những người xung quanh, cô ta chật vật rời đi, bỏ trốn mất dạng.
Lục Ninh nhìn Lục U, giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là chị của em.”
--
Rất nhanh, Lục U đã nhìn thấy “đại boss” đang trong kỳ nghỉ mà cô cần “công lược”, Phó Ân.
ICLO của Phó Ân là sàn thương mại điện tử thời trang được hoan nghênh nhất trong nước. Tháng sau có tuần lễ mua sắm, nếu Lục U có thể nắm được vị trí quảng cáo trên đó thì đối với Lộc Phong mà nói, đây là cơ hội rất tốt để bùng nổ danh tiếng.
Đương nhiên, trên du thuyền cũng có không ít người tham vọng lấy được vị trí đề cử trên ICLO.
Vừa thấy Phó Ân bước lên boong thuyền, rất nhiều người tiến lên đưa danh thiếp, đưa lời mời, thậm chí còn có người dứt khoát cầm thiết kế, rồi cả bản kế hoạch đưa tới trước mặt Phó Ân, hy vọng lọt vào mắt xanh của anh ta.
Nhưng những người này không ai không gặp phải trắc trở rồi rời đi.
Phó Ân cầm điện thoại lên, khi thì selfie, khi thì chụp phong cảnh, căn bản không thèm để ý đến bọn họ. Bản thảo thiết kế cũng không thèm nhìn, danh thiếp nhận được cũng ném thẳng vào thùng rác.
Lục U cầm tập bản thảo thiết kế của mình, có hơi do dự.
Rõ ràng “ông lớn” không muốn ở nơi phong cảnh vô hạn, trời xanh biển rộng như vậy mà bàn bạc công việc. Lục U từng nghe Thẩm Tư Tư nói, vị Phó Ân này rất có cá tính, không cư xử theo cách thông thường. Nếu lúc này Lục U mặt dày đi ra, rất có thể sẽ bị “ông lớn” ném thẳng vào sổ đen, đời này đều không thể hợp tác với anh ta nữa.