“Người du lịch nghỉ mát, chúng quấy rối như lắm .”
Thẩm Tư Tư : “Cậu vẫn còn mang tâm thái của học sinh đấy, đến cấp bậc boss như Phó Ân , nào ngày nghỉ chân chính chứ, khắp nơi đều cúi đầu bàn chuyện hợp tác với , thì khác cũng sẽ .”
Lục U lung lay: “Nhiều hợp tác như , Lộc Phong chúng mới bắt đầu, thể nhắc tới ?”
“Thử cũng mất miếng thịt nào , kết quả nhất chính là mất mặt thôi mà, lỡ mà thành công lấy vị trí ICLO thì chỗ cần đúng .”
“Đừng nữa, , liều luôn!”
“Tuyệt! Chờ tin tức của .”
Lục U phòng thiết kế trong vòng nửa năm lãi, kiếm mười triệu tệ, đây mục tiêu nhỏ.
Phải nắm chắc từng cơ hội một.
Vé nghỉ phép du thuyền Thẩm Tư Tư đưa cho Lục U bao bộ ăn ở trong bảy ngày sáu đêm.
Chiếc du thuyền màu trắng khổng lồ dừng sát bến S1 dành cho khách quý ở bờ sông Thanh Phù. Bởi vì giá vé của chiếc du thuyền cao cấp đắt nên hành khách cũng nhiều, nối đuôi lên thuyền.
Trước đây Lục U bay cùng bố khắp thế giới nên cũng gặp ít.
Lục Ninh thì tương đối thảm, mới lớn lên thì trong nhà phá sản. Mấy năm trưởng thành thì điều kiện trong nhà , cho nên ít khi ngoài chơi.
Lúc đây, mặc áo phông của thương hiệu Lộc Phong do Lục U mới thiết kế, Lục U đẩy đến mũi thuyền chụp ảnh, trở thành “biển hiệu sống”.
Lục Ninh mặc cái áo phông phong cách đặc biệt bất đắc dĩ ở mạn thuyền, tùy tiện tạo dáng, chụp mấy tấm hình.
Lục U cúi đầu, đàn ông khả năng thể hiện mười phần trong máy ảnh mà thở dài: “Không là do quần áo quá do kỹ thuật chụp ảnh của chị quá đỉnh! Mau đến kết cấu của bức ảnh nè!”
Lục Ninh tiến tới xem ảnh.
Hoàn chính xác, trong hình chính là , gần như thể là ba trăm sáu mươi độ góc chết, bức nào cũng thể mang bìa tạp chí.
Đương nhiên, cái cũng liên quan đến kỹ thuật chụp ảnh của Lục U, bởi vì cô về thiết kế thời trang nên cũng từng học chỉnh sửa ảnh.
“Không liên quan đến chị lắm , em cảm thấy là do mẫu,” Lục Ninh : “Người mẫu quá ăn ảnh luôn.”
Lục U vỗ vai : “Mau chụp vài tấm nữa nào, chị chụp thêm mấy tấm nữa! Ảnh thể dùng ảnh mẫu gian hàng online của Lộc Phong đấy!”
Lục Ninh lời chị, mặc áo phông Lộc Phong cho Lục U thiết kế, đeo kính râm, kiên nhẫn bày đủ loại tư thế.
Thiếu niên trong hình khả năng thể hiện mười điểm, so với những mẫu đây Lục U từng tiếp xúc kém hơn bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi/chuong-69-doi-tuong-lien-hon-bung-da-den-toi.html.]
Mà Lục Ninh ở mũi thuyền chụp ảnh cũng thu hút ít qua đường , thì coi họ là du khách bình thường, còn tưởng là idol đường đấy!
Thậm chí còn cô gái lấy điện thoại chụp lén Lục Ninh.
Lục U giơ mã QR vạt áo Lục Ninh : “Quét mã theo dõi cửa hàng quần áo của nhà chúng nha , các kiểu dáng thiết kế mới sẽ sớm tung .”
“Quét mã QR thể thêm WeChat của trai ?”
“Đương nhiên!”
“Thế để quét.”
“ … cũng quét nữa!”
Lục Ninh ngay lập tức giấu dáng vẻ ngại ngùng của , mau chóng lôi Lục U : “Đừng lấy em kinh doanh!”
Trong lúc hai xếp hàng thủ tục bên trong đại sảnh khoang thuyền, Lục U xem hình của Lục Ninh, cảm thán : “Trước đây nhận em trai nhà chúng trai như đấy.”
“Chủ yếu là do khí chất.”
“Em cũng khiêm tốn nhỉ.”
Trước mặt khác thì Lục Ninh hổ, nhưng mặt chị gái cởi mở, tự tin : “Đổi là khác, khuôn mặt trai chăng nữa mà bắt camera thì cũng chụp ảnh .”
“Nói đúng,” Lục U gật đầu như thật: “Giống như Tưởng ca ca của em đó, hình nào cũng chụp cũng mang tới cảm giác là ảnh thờ.”
Mà thời khắc , ở tầng VIP cao nhất của du thuyền, Tưởng Tư Địch đang cầm máy ảnh chụp cho Tưởng Đạc một tấm “ảnh thờ”.
“Em nó một cái xem nào.”
Tưởng Đạc nhếch môi, lộ nụ âm u, tà khí lan tràn.
Tưởng Tư Địch…
“Thôi quên , ngậm miệng .”
Trong khoang thuyền ở tầng cùng, Lục Ninh tỉ mỉ sửa lời Lục U: “Anh là Đạc của em, là Tưởng ca ca của chị, xin chị đừng nhầm lẫn xưng hô.”
Lục U mở hành lý , sắp xếp đồ đạc, tỉnh bơ đáp: “Xin hỏi cái khác biệt gì ?”
“Khác biệt lớn, Đạc thì đúng là cách gọi kính trọng, em và khác đều thể gọi như thế, còn Tưởng ca ca là…”